Hiển nhiên Tần Thiên Khải không có dự liệu được Triển Thất sẽ nói như vậy, thông qua tin tức Tây Vũ môn truyền về có thể nhìn ra chí hướng của Triển Thất và Văn Nhân Mạc là bến Thượng Hải, hơn nữa còn muốn lấy được cái bảo tàng đó, bọn họ lợi dụng thế lực này để thống nhất hắc đạo thì trăm lợi mà không có một hại.
Có phải bởi vì Triển Thất sợ ước định kia mà không dám chiến đấu thì anh càng không thể tin, nếu là sợ cũng sẽ không có dã tâm lớn như vậy.
“Đáp ứng hay không đáp ứng đều là ý tứ của thiếu chủ, từ nay về sau chúng tôi đều nghe theo sự phân phó của thiếu chủ.”
Tần Thiên Khải rất thông minh không trả lời thẳng Triển Thất mà là ném vấn đề này trở lại cho cô.
“Vậy thì giúp tôi giải quyết Tùng Thành đi, tôi muốn nhìn thấy trong vòng một tháng các anh phải giải quyết Tùng Thành.”
Nếu thân phận này đặt trên người cô, cô có trốn cũng không thoát, dù cô có cự tuyệt thì có thể kết thúc chuyện này được sao? Không biết. Những thứ kia là vì mục tiêu trăm năm nên nhất định những người đó sẽ nghĩ các loại biện pháp để bức bách cô, bị người khác uy hiếp còn không bằng tự nguyện nhận lấy. Lại nói, coi như những người này không bức bách cô, thế nhưng đã ước định với bên kia rồi, bọn họ đều cho rằng cô chính là người thiếu chủ kia, như vậy thì nhất định sẽ không buông tha cái ước định này, nếu như bây giờ không nắm lấy cơ hội thì chỉ có thể bị động xử lý cục diện này, hiển nhiên cô vẫn thích nắm quyền chủ động giữ trong tay mình.
Nếu làm thế nào cũng không thoát khỏi, như vậy thì chỉ có thế lợi dụng thân phận này, ít nhất lúc này có bọn họ làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa, cô cũng nên có thế lực riêng của mình để sau này có thể giúp cho Văn Nhân Mạc.
“Thiếu chủ yên tâm, không cần đến một tháng, nhất định Tùng Thành sẽ là của thiếu chủ.”
Triển Thất không cần hỏi quá trình, cô chỉ cần kết quả, cô tin tưởng Tần Thiên Khải có năng lực này, hơn nữa cô cũng muốn nhìn xem thế lực của anh ta đến cùng có thể lớn bao nhiêu.
“Hiện tại chuyện hòn đảo kia có tin tức gì không?”
“Thuộc hạ vô năng, trăm năm qua chúng tôi đã đi qua vô số các hòn đảo lớn nhỏ cũng không có tìm được tiểu đảo lánh đời kia, phu nhân có nói qua, coi như có tìm được cũng vô ích, muốn đi lên hòn đảo kia phải có lực lượng thần bí mới lên được. Năm đó, phu nhân vì muốn bù đắp thiệt thòi đã thiếu hòn đảo kia nên không có nói ra vị trí cụ thể, hơn nữa, đã trải qua nhiều đời thiếu chủ, phương pháp ẩn giấu lực lượng cũng đều cất giữ trong bảo tàng, nếu thực sự chúng ta không tìm thấy cũng không thể sử dụng lực lượng thần bí đó được.”
“Chuyện này thành ra như vậy là do bọn họ gây nên, còn có ngày đó người kia nổ súng cũng là người của bọn họ chứ?”
“Thuộc hạ cũng hoài nghi là bọn họ gây nên, bây giờ ở bến Thượng Hải rất loạn, nếu không có thế lực kia thì làm sao có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu là bọn họ có dã tâm lớn như thế chắc đã sớm thống nhất bến Thượng Hải rồi, cho nên rất có thể là bọn họ gây ra.”
Thực lực đối phương xác thực không yếu, lấy thế lực bây giờ của cô thì chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá. Nhưng thời gian ước định còn bốn năm nữa, thời gian bốn năm nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cô sẽ lợi dụng thời gian bốn năm này để trở thành người đứng ở vị trí cao nhất.
“Chuyện Tùng Thành giao cho anh, có chuyện gì thì tùy thời liên lạc với tôi.”
Triển Thất và Tần Thiên Khải lại nói chuyện thêm một chút thế cục bây giờ rồi mới quyết định rời đi, trong lòng cô tự nhiên có cảm giác lo lắng, rất sợ là Văn Nhân Mạc ở bên kia xảy ra chuyện gì.
“Trại chủ…”
Khi Triển Thất và Tần Thiên Khải mới vừa ra ngoài thì lập tức có một người chạy đến nói gì đó bên tai Tần Thiên Khải, sau khi nghe xong, Tần Thiên Khải lộ vẻ mặt khó xử nhìn Triển Thất, trong ánh mắt có mấy lời không biết nói sao.
“Có gì thì nói thẳng đi.”
“Thiếu chủ khoan hãy rời đi, mới vừa rồi ở chân núi nhận được tin tình báo, lần này Văn Nhân bang chủ giống như gặp chút vấn đề.”
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
Triển Thất nghe là chuyện của Văn Nhân Mạc thì lập tức nóng nảy, chỉ có chuyện tình của Văn Nhân Mạc mới có thể làm cho cô mất đi lý trí.
“Giống như là thế lực ẩn núp nhiều năm ở bến Thượng Hải phát hiện ra Văn Nhân bang chủ nên hiện tại vận dụng thế lực âm thầm phái người đi ám sát anh ta.”
“Vận dụng thế lực bí mật, thế lực nào sao tôi lại không biết? Tin tức này từ đâu truyền đến?”
“Mấy ngày trước người của chúng tôi phát hiện có khác thường, có một cổ thế lực âm thầm lẻn vào Mạc Thành, sau đó mới phát hiện, đây là người của Văn Nhân bang chủ. Hôm nay tin tức truyền đến là truyền từ bên kia Thượng Hải.”
Mấy ngày trước? Triển Thất càng thêm nghi ngờ, Văn Nhân Mạc khi nào thì phái người đến Mạc Thành mà cô lại không biết?
“Có chuyện gì thì cho người báo cho tôi biết, còn nữa, cho tôi một phần mạng lưới tình báo của các anh, sau này những tin tình báo quan trọng tôi cũng muốn biết.”
Hiện tại Triển Thất vội vã đi về hỏi thử Văn Nhân Mạc đã xảy ra chuyện gì, nghe ý tứ Tần Thiên Khải như vậy thì hình như rất nghiêm trọng.
“Thiếu chủ, trước hết cậu đi theo tôi đã.”
Tần Thiên Khải cũng không muốn Triển Thất rời đi ngay lập tức, mà đưa Triển Thất đi đến mật thất trong bảo tàng, giờ phút này cô thấy trong bảo tàng có một đám người đứng ở đó.
“Mọi người nghe tôi nói một chút, đây chính là thiếu chủ mà chúng ta vẫn tìm kiếm lâu nay, từ nay về sau tất cả mọi người đều phải nghe mệnh lệnh điều hành từ nhỏ đến lớn của thiếu chủ, không được có dị nghị.”
“Tham kiến thiếu chủ.”
Sau khi nghe Tần Thiên Khải nói chuyện, mọi người đều hành đại lễ với Triển Thất, mà lúc này trong mật thất có khoảng trên dưới hơn một trăm người, những người này cũng đều có chức vị hơn tiểu đầu lĩnh một chút, xem ra thế lực ngầm nơi này lớn hơn so với suy nghĩ của cô một chút.
“Tất cả đều đứng lên cả đi.”
“Hôm nay thiếu chủ còn có việc trong người nên tôi không đưa thiếu chủ giới thiệu hết cho tất cả mọi người trong Thanh Phong trại, ngày khác thiếu chủ giải quyết hết chuyện bên kia, sau này tôi chân chính giao trả cửa ngầm này lại cho thiếu chủ.”
Thời đại này những người ở đây đều lấy đại thiếu chủ làm chủ mà phụng mệnh, phần lớn bọn họ làm gì đều là do người trên truyền lệnh xuống, hết sức chân thành căn bản không hoài nghi gì cả. Qủa nhiên bọn họ biết phương thức ra vào bảo tàng, nghĩ đến lần này người của Văn Nhân Mạc có thể để bọn họ trợ giúp ra vào nơi này cũng tốt.
Sau khi lo lắng Triển Thất đi xuống chân núi hội hợp với Văn Nhân Mạc.
“Như thế nào, có phải có chuyện gì không hay xảy ra không?”
“Lão đại, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh có thể để bại lộ lực lượng bí mật kia?”
Khi trở về, Triển Thất lập tức kéo Văn Nhân Mạc vào mật thất, người của Diễm bang thấy vẻ nóng nảy của Triển Thất cũng biết là cô có việc gấp, cho nên lập tức có người canh kỹ cửa chính để cho bọn họ yên tâm nói chuyện.
“Từ đâu em biết được tin này?”
“Cái này đợi lát nữa hãy nói… giờ anh nói cho em biết trước đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Triển Thất tin tưởng Văn Nhân Mạc cho nên dù anh không nói trước với cô nhưng cô biết nhất định anh làm vậy là có nguyên nhân, bây giờ cô chỉ muốn biết chân tướng là gì để cùng nhau giải quyết tốt chuyện này.
“Anh biết đến Tùng Thành lần này tuyệt đối không phải là Thanh Phong trại đơn giản yêu ước như vậy, cho nên anh cho người bí mật chú ý. Phát hiện người của Phi Ưng trại hoạt động thường xuyên, trước khi chúng ta lên đường một ngày thì liền đưa phần lớn người trong trại ra ngoài. Sau đó, anh liền cho người mượn cơ hội này đoạt lấy Phi Ưng trại, vì sợ em lo lắng nên không nói trước với em.”
Văn Nhân Mạc ôm Triển Thất vào ngực giải thích.
“Mạc, cảm ơn anh.”
Triển Thất ngửi mùi hương nhẹ trên người anh động tình nói, cô biết Văn Nhân Mạc không cho cô biết không chỉ sợ cô lo lắng mà còn sợ cô phản đối. Lần đầu tiên khi cô đến Mạc Thành bị người của Thanh Phong trại tập kích, mặc dù có Lục Hiên giúp cô báo thù, nhưng cô biết Văn Nhân Mạc vẫn để trong lòng. Cho nên nhân cơ hội này nhất định diệt Thanh Phong trại để báo thù cho cô, anh biết nếu anh vận dụng lực lượng bí mật, cô nhất định sẽ phản đối, cho nên mới không nói cho cô biết.
“Bọn họ có bại lộ cũng không có chuyện gì, lấy thực lực của anh bây giờ đã có thể liều mạng với kẻ thù rồi, lần này may mắn có người của anh, bằng không nhất định Long Hổ môn sẽ chịu họa diệt môn.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Thiên Khải không biết Long Hổ môn là thế lực của Triển Thất, cho nên không có nói với cô chuyện tình của Long Hổ môn.
“Mới vừa rồi có bồ câu đưa tin đến, Long môn chủ dẫn người tiến về phía Tùng Thành, Phi Ưng trại tập kích đánh lén phía sau Long Hổ môn. Mà những phản đồ của Long Hổ môn bị Thanh Phong trại đưa đi, vừa đúng lúc người của anh chạy tới, tiêu diệt mấy tên phản đồ Thanh Phong trại kia, sau đó cùng nhau cướp Thanh Phong trại, chỉ là cũng vì vậy mà bại lộ thân phận, bây giờ mọi người đã ẩn núp tốt rồi.”
Thế lực của Văn Nhân Mạc bại lộ đều là vì Long Hổ môn, do Long Hổ môn là người của Triển Thất, cho nên anh mới làm như vậy. Cô có tài đức gì mà có thể khiến cho người đàn ông này vì cô mà phá hư kế hoạch phải gần mới năm mới bố trí xong.
“Hiện tại bên trong Tùng Thành như thế nào rồi?”
Hai người bọn họ đã sớm buộc chặt cùng một chỗ, cho nên Triển Thất sẽ không nói cái gì mà cảm tạ, cô muốn bản thân mình cường đại lên một chút để đứng bên cạnh anh cùng nhau bắt tay ngênh đón tất cả khó khăn.
“Bên trong Tùng Thành không chỉ có Dã Lang bang và người của Thanh Phong trại, còn có một cỗ thế lực bí mật tham dự vào, lần này chính bọn họ mới là chủ mưu. Khi chúng ta đến thì nguồn thế lực kia chẳng biết tại sao đột nhiên bỏ đi, cho nên đoạt lại địa bàn cũ rất dễ dàng, cũng nhờ đó mà diệt luôn Dã Lang bang. Hiện tại Mạc Thành đã trở thành thế lực của chúng ta rồi, một phần Dã Lang bang ở Tùng Thành cũng thuộc về chúng ta, không nghĩ tới lần này chúng ta nhân họa đắc phúc. Cũng không biết đám thế lực thần bí kia là ai, có mục đích gì.”
“Em nghĩ em biết thân phận của bọn họ…”
Triển Thất cũng không giấu diếm gì đối với Văn Nhân Mạc, mang chuyện Tần Thiên Khải nói ra thân phận cô cho Văn Nhân Mạc nghe một lần nữa, trừ chuyện cô là người hiện đại xuyên qua thì không có chuyện gì cô gạt anh. Nếu như có cơ hội, nhất định cô cũng sẽ nói chuyện này cho anh biết.
“Đừng lo lắng, còn có anh ở bên em.”
Nghe Triển Thất nói xong, Văn Nhân Mạc có chút giật mình, anh không biết thân phận của Triển Thất bí ẩn như vậy, còn có lời ước định kia, xem ra anh phải rời đi một thời gian. Vốn cho rằng kẻ địch chỉ có Thanh Long bang và Chu Tước môn mà thôi, hiện tại lại thêm người của tiểu đảo lánh đời. Vì vậy nhất định anh phải trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có đủ cường đại mới có thể bảo vệ được người phụ nữ anh yêu.
“Lão đại, bây giờ anh âm thầm dung hợp cổ thể lực này đến Thanh Phong trại đi, như thế mới có thể làm cho những người kia yên tâm, lúc này chúng ta vẫn chưa thể bại lộ thân phận được.”
Hiện tại thực lực của bọn họ đã mạnh lên rất nhiều, nhưng nhu thế vẫn chưa đủ, còn cần trở nên cường đại hơn nữa, chỉ có khi âm thầm phát triển thế lực từ từ mới có thể làm cho kẻ địch trở tay không kịp. Mang nguồn thế lực kia hợp nhất với Thanh Phong trại sẽ làm cho thế lực ở bến Thượng Hải không xảy ra dị động gì, có nghĩa là giống như thống trị thế lực quan ngoại không phải chỉ một mình Diễm bang mà là chia làm mấy nhà, như vậy mới không làm cho người ta hoài nghi.
Văn Nhân Mạc cũng biết mục đích Triển Thất làm như vậy, cho nên cũng không phản đối.
“Giải quyết xong chuyện này, chúng ta đến bến Thượng Hải đi.”
“Em chờ ngày đó chúng ta gặp nhau.”
Giữa bọn họ không cần dùng quá nhiều lời cũng biết ý tứ của nhau, cẩn thận nhìn người trong ngực, muốn khắc dáng vẻ cô vào trong đầu, như vậy thì có nghĩa bọn họ có thể sẽ phải có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp nhau.
Nhìn vẻ thâm tình của Văn Nhân Mạc, Triển Thất chủ động hôn anh, sau đó để mặc cho anh hôn sâu hơn, để bọn họ cùng nhau trầm luân đi…