Chương 1004
Hẹn trước là mười hai giờ gặp nhau. Bây giờ đã đến mười hai rưỡi trưa rồi mà Lâm Bạc Thâm vẫn biệt tăm, là ai cũng sẽ tức giận, Phó Mặc Tranh cắn môi, ôm hy vọng gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, thế nhưng vẫn chẳng có ai nhấc máy.
Không phải Lâm Bạc Thâm thật sự cho cô ấy leo cây đấy chứ!
Bên này, Lâm Bạc Thâm đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện rồi lập tức được làm phẫu thuật.
Mặc dù nhát dao kia không làm tổn thương đến những bộ phận quan trọng, nhưng bởi vì Lâm Bạc Thâm không được kịp thời chữa trị dẫn đến mất máu nghiêm trọng. Cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Lâm Bạc Thâm được chuyển vào phòng bệnh thường. Đến lúc anh ta tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối.
Thịnh Hoài Nam đang ngồi trong phòng bệnh gọt táo, vừa thấy anh ta tỉnh lại liền mở miệng trêu chọc: “Luật sư Lâm à, cậu được lắm đấy.
Trên người bị thương nặng vẫn nghĩa khí chạy tới phiên tòa, đúng là không biết tiếc mạng! Thế nhưng một trận chiến này đã đem lại danh tiếng cho cậu rồi, lên cả hotsearch trên Weibo. Cư dân mạng đều đang truyền tai nhau sự tích anh dũng của cậu đấy!”
Chẳng mấy chốc mà tin nóng về vụ việc Lâm Bạc Thâm bảo vệ chính nghĩa, cứu giúp người yếu thế đã trở nên nóng hổi.
Thịnh Hoài Nam lướt Weibo thì thấy có rất nhiều bài đăng lên tiếng khen ngợi Lâm Bạc Thâm và tất nhiên là không thể thiếu được những bình luận xuýt xoa về vẻ đẹp của anh ấy.
Thịnh Hoài Nam cười với Lâm Bạc Thâm, người đang nằm trên giường bệnh: “Bây giờ cậu muốn chuyện này lắng xuống thì cũng không dễ dàng gì đâu. Hẳn là phải nhờ đến sự giúp đỡ của luật sư rồi.”
Lâm Bạc Thâm giật lấy cái điện thoại trong tay Thịnh Hoài Nam, vừa nhìn vào tin tức nóng nhất trên Weibo mà lông mày của anh ấy đã nhíu chặt lại.
Thịnh Hoài Nam nói như muốn trêu ngươi: “Cậu thấy không, cậu sắp trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội rồi đấy. Nếu có phát đạt thì đừng quên anh em nhé!”
Vẻ mặt của Lâm Bạc Thâm tràn ngập vẻ nghiêm nghị. Anh ấy khẽ mím bờ môi mỏng rồi mở lời: “Cậu phái hai người âm thầm bảo vệ Phó Mặc Tranh đi”
Thịnh Hoài Nam cảm thấy khó hiểu: “Mặc Tranh làm sao à?”
“Cậu đừng quên lần này cha mẹ của bị cáo đã làm gì. Họ dám thuê người đến ngăn cản phiên tòa của chúng ta, bây giờ chúng ta đã thắng kiện rồi, vậy cậu có chắc là họ sẽ không ghi hận rồi tiếp tục trả thù không?”
Nhắc đến chuyện này, Thịnh Hoài Nam mới vỗ võ đầu: “Ừ nhỉ, đúng vậy thật. Những ngày này tôi không thể chăm sóc cậu nhiều được nên tôi sẽ điều hai vệ sĩ của tôi qua đây bảo vệ cậu, không cậu lại bị họ đâm thêm một dao nữa mất. May mà một dao này không đâm vào chỗ nào nguy hiểm”
“Tôi không sao, ở đây là bệnh viện nên họ không dám làm bậy đâu”
Thịnh Hoài Nam đang định gọi điện thoại để phân phó người đến thì lúc này, anh ta mới nhận ra một chuyện khá kỳ lạ nên anh ta quay đầu lại hỏi Lâm Bạc Thâm băng vẻ buồn cười: “Có gì đó không đúng nha, chuyện chúng ta thắng kiện nên chắc đối phương sẽ trả thù thì liên quan gì đến Mặc Tranh vậy hả?”
Lâm Bạc Thâm nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của anh ta thì chỉ ném ra một câu: “Bây giờ cô ấy là bạn gái tôi, cậu có ý kiến gì không?”
Cha của Lý Thiên là một nhân vật khá có uy tín ở Đế Đô nên nếu muốn điều tra việc gì đó liên quan đến ông ta thì sẽ dễ như trở bàn tay.
Sáng nay khi họ phái người coi giữ ở đường mười bốn, nơi mà ông ta thường xuyên qua lại thì họ chợt phát hiện đối phương đã phái người âm thầm theo dõi ông ta từ lúc nào rồi.
Mà gần đây người mà ông ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Phó Mặc Tranh. Nên nếu phía bên kia rắp tâm trả thù thì rất có thể họ sẽ trút giận lên người cô ấy.
“Eo ơi” Thịnh Hoài Nam nhìn Lâm Bạc Thâm bằng vẻ mặt nhiều chuyện: “Nữ theo đuổi nam, đúng là chỉ như cách trở bởi một tấm vải mỏng thôi. Tôi không ngờ là Mặc Tranh nhỏ bé lại có thể theo đuổi được cậu nhanh như vậy đấy nhé.”
Lâm Bạc Thâm không muốn giải thích nhiều với anh ta mà chỉ giục: “Cậu làm việc nhanh nhanh một chút được không?”
Thịnh Hoài Nam nhìn động tác của anh ấy mà cười nắc nẻ: “Cầu xin tôi đi”
Lâm Bạc Thâm chỉ liếc mắt một cái rồi ném ra bốn chữ bằng giọng cực kỳ lạnh lùng: “Cầu xin cậu đấy”
Tâm trạng của Thịnh Hoài Nam rất tốt: “Ui, không ngờ là Lâm đại luật sư cao quý vời vợi mà cũng có lúc phải nhờ vả người khác đấy nha.
Xem ra là bị tình yêu làm cho mê muội rồi”
Nghĩ đến Mặc Tranh, chân mày Lâm Bạc Thâm lại cau vào ngay lập tức, anh ấy hỏi Thịnh Hoài Nam: “Điện thoại di động của tôi đâu?”
“Ở trong ngăn kéo đó”