“Không cần đâu” Anh ấy cũng không bị thương nặng lắm nên có thể tự xuống giường được.
“Vậy có chuyện gì thì cậu gọi cho tôi, không thì gọi Triệu Hà An sang đây cũng được.”
Sau khi Thịnh Hoài Nam rời khỏi phòng bệnh thì ngay lập tức nhấn nút nghe máy.
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ thanh tú nhưng tràn đầy vẻ tức giận: “Thịnh Hoài Nam, sao anh nghe máy chậm thế hả?”
“Vừa nãy anh hơi bận một chút, sao thế, nhớ anh rồi hả?” Trong giọng nói của Thịnh Hoài Nam có một chút vẻ lưu manh.
“Hừ, em không thèm nhớ anh đâu. Không phải anh hẹn em đi ăn tối nay à, em đến nhà hàng rồi, thế anh đang ở đâu hả?”
Diệp Duy chờ lâu nên không chịu nổi: “Bao giờ anh mới đến vậy hả?”
Thịnh Hoài Nam mở cửa xe rồi chui vào. Anh ta vừa khởi động ô tô vừa nói: “Bé cưng của anh, đợi anh mười lăm phút nữa thôi. Nay bạn anh xảy ra chuyện, phải nhập viện nên có hơi tốn thời gian một chút.”
Thịnh Hoài Nam là kiểu người lúc nào cũng thoải mái, hành vi thì phóng túng, riêng về phần đối nhân xử thế thì anh ta cứ như một tuyển thủ chuyên nghiệp vậy.
Trông Diệp Duy là người khá vô tư nhưng trong chuyện tình cảm thì Diệp Duy cũng chỉ là lính mới thôi. Nên khi nghe thấy hai từ “bé cưng” thốt ra từ miệng Thịnh Hoài Nam thì mặt cô ấy hơi đỏ lên rồi sẵng giọng: “Ai là bé cưng của anh! Đừng có gọi bừa!”
“Không phải bé cưng của anh mà tối hôm đó lại quấn quýt anh như thế hả”
Nhắc đến chuyện này thì mặt Diệp Duy càng đỏ hơn.
Đêm đó, cô ấy và Phó Mặc Tranh đến quán bar tìm say, sau đó chẳng hiểu vì sao mà Diệp Duy lại gọi cho Thịnh Hoài Nam. Vậy là hai người trải qua tình một đêm.
Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy đều thuộc kiểu người nóng vội, cả hai người đều có cảm giác với đối phương. Mà Thịnh Hoài Nam lại là một tên con nhà giàu điển hình nên chỉ trong vài ngày mà anh ta đã công khai theo đuổi Diệp Duy một cách nhiệt tình.
Diệp Duy nghiến răng: “Anh mau đi chết đi! Còn nhắc lại chuyện xảy ra đêm hôm đó thì em đi về, không đợi anh đến rồi ăn tối nữa đâu!”
Nói xong, Diệp Duy hung hăng dập máy ngay lập tức.
Cái tên Thịnh Hoài Nam đáng ghét này, nói ra mấy lời như vậy mà không biết ngại gì à, có tin là em giết anh không!
Sáng sớm ngày thứ hai, bên trong nhà ăn của trường đại học.
Phó Mặc Tranh mang theo hai cái quầng thâm mắt và Diệp Duy xếp hàng lấy đồ ăn sáng.
Diệp Duy chọc phía sau lưng cô: “Tối hôm qua cậu đi làm gì, bộ dáng như bị hút dương khí ấy”
“Lâm Bạc Thâm anh ấy….. Thôi bỏ đi, không nói về anh ấy nữa”
Càng nói càng khó chịu.
Diệp Duy cười nói: “Lại là Lâm Bạc Thâm à, tớ thấy là cậu bị Lâm Bạc Thâm bỏ bùa rồi!
Phó Mặc Tranh không thèm để ý tới cô, khó chịu, không muốn nói chuyện.
“Đúng rồi, ngày hôm qua Lâm đại thần lên hot search Weibo, cậu có thấy không?”
Phó Mặc Tranh hơi hơi nhíu mày, “Anh ấy làm việc gì kinh thiên động địa (kinh thiên địa, khấp quỷ thần) à mà lên hot search?”
Diệp Duy liếc nhìn cô một cái: “Vừa rồi không phải còn nói không quan tâm đến anh ấy à? Được rồi, nói cho cậu, ngày hôm qua Lâm Đại Thần đi mở phiên toà, thắng vụ án tử, việc này tất nhiên không hiếm lạ đến mức lên hot search, nhưng quan trọng nhất là, ngày hôm qua Lâm đại thần bị thương ở toà án. Hot search trên mạng nói, lúc ấy có người ở hiện trường thấy miệng vết thương của Lâm Bạc Thâm chảy rất nhiều máu, cứ như thế, đánh thắng vụ kiện tụng kéo dài hai tiếng. Quá bá cháy……
Phó Mặc Tranh ngẩn ra: “Anh ấy bị thương sao?”
“Đúng vậy, trên mạng hình như còn có ảnh á, tớ tìm cho cậu xem”
Diệp Duy tìm kiếm ở trên Weibo, tìm được một tấm ảnh chụp của Lâm Bạc Thâm ở toà lúc ấy.
Phó Mặc Tranh đoạt lấy di động, phóng to ảnh chụp, chỉ thấy áo sơ mi mặc trên người Lâm Bạc Thâm đều bị máu nhiễm đỏ, nhìn rất ghê người, nhưng trên gương mặt anh tuấn của nam nhân vẫn bình tĩnh khắc chế.
“Tớ nghe nói gia đình của bị cáo rất có địa vị, Lâm đại thần vì nhất định muốn thắng vụ kiện tụng này mà bị đối phương trả thù. Thật không nghĩ tới, làm luật sư cũng rất nguy hiểm…..”