Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1008



Mối tình đầu của cô ấy còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc như thế sao?

 

Lâm Bạc Thâm thật sự sẽ đến Mỹ học chuyên sâu với Tăng Lê à?

 

Nói xong cô ấy không nghĩ đến anh ấy nữa, nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế nổi đầu óc mà nghĩ đến anh ấy.

 

Buổi tối sau khi về kí túc xá, Phó Mặc Tranh nhận được điện thoại của Mộ Vi Lan.

 

Mộ Vi Lan ở bên kia phàn nàn hiện tại con gái đã trưởng thành, ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà.

 

Phó Mặc Tranh bị ấm ức liên tiếp vài ngày, sau khi nghe điện thoại của bố mẹ thì trong lòng cô ấy càng ê ẩm hơn.

 

Mộ Vi Lan còn nói: “Đường Đậu, mấy ngày trước mẹ có mua loại chocolate con thích ăn gửi qua bưu điện rồi, con xem thử tới chưa nhé.”

 

Gần đây tâm trạng của Phó Mặc Tranh rất tệ, ngay cả chuyển phát nhanh cũng không lấy. Cô ấy nhắc một số chuyện nhà với Mộ Vi Lan rồi cúp điện thoại, tự mình đi đến chỗ chuyển phát nhanh lấy chocolate Mộ Vi Lan mua cho cô ấy về.

 

Bên trong một chiếc hộp nhỏ có sáu hộp chocolate.

 

Sau khi trở lại ký túc xá mở ra đã hấp dẫn ánh mắt mấy bạn nữ khác.

 

Giản Mông trêu ghẹo nói: “Tranh Tranh, ai tặng chocolate cho cậu thế? Còn mua một lúc sáu hộp, ra tay thật hào phóng”

 

Lý Duyệt dựa vào trên giường đọc sách nói: “Nhất định là ủy viên thể dục lớp chúng ta tặng! Từ ngày đầu tiên khai giảng Cao Hãn đã tìm tớ để nghe chuyện về Tranh Tranh, trừ cậu ta ra không còn ai khác!”

 

Chu Tiểu Ninh mặc đồ ngủ từ trên giường chạy xuống cầm lấy một hộp chocolate nói: “Bà mẹ nó, đây không phải chocolate Bỉ sao? Một hộp chocolate này rất đắt, giá cũng phải hai ba ngàn, người tặng quà còn mua một lần sáu hộp, sáu hộp chocolate này phải hơn một vạn, còn không bằng mua một chiếc nhẫn kim cương cho cậu ấy!”

 

Cách nói này của Chu Tiểu Ninh cũng khơi dậy hứng thú của những người khác.

 

“Mẹ nó, tặng chocolate mắc như vậy không sợ Tranh Tranh từ chối cậu ta sao?”

 

“Đúng vậy, nếu thật sự từ chối thì chocolate này cũng đã bị Tranh Tranh ăn, chẳng phải là không còn gì à!”

 

Phó Mặc Tranh muốn nói rõ ràng: “… Suốt ngày trong đầu các cậu nghĩ gì thế, đây là đồ ăn vặt mẹ tớ mua cho tớ.”

 

Giản Mông: “… Khụ khụ, Tranh Tranh, mẹ cậu quá tốt với cậu quá rồi, mẹ tớ ngay cả chocolate Dove cũng không mua cho tớ”

 

Chu Tiểu Ninh nói: “Tranh Tranh, không phải cậu là con nhà giàu chứ, gia đình bình thường ai lại ăn đồ ăn vặt mắc như chocolate này được”

 

Lý Duyệt cười nói: “Khó trách tớ nói sao trên người Tranh Tranh lại tỏa ra mùi đắt tiền, ngày đầu tiên khai giảng tớ đã phát hiện ra rồi”

 

Khóe miệng Phó Mặc Tranh giật một cái.

 

“Điều kiện nhà tớ tạm ổn, nhưng cũng không có thể tính là con nhà giàu được.”

 

Phó Mặc Tranh cầm ba hộp chocolate đưa cho bọn họ: “Mỗi người một hộp đi.”

 

Giản Mông trừng to mắt: “Tranh Tranh, chocolate mắc như vậy mà cậu lại cho chúng tớ, không tốt lắm đâu!”

 

Chu Tiểu Ninh cầm lấy hộp chocolate: “Tranh Tranh cho chúng ta nếm thử, khách sáo cái gì, Tranh Tranh cậu thấy đúng không?”

 

Phó Mặc Tranh cong môi không nói gì, cô ấy đưa ba hộp chocolate ra rồi giữ cho Diệp Duy một hộp, mình ăn một hộp, còn một hộp… cô ấy muốn giữ cho Lâm Bạc Thâm.

 

Nhưng chắc hẳn Lâm Bạc Thâm không cần.

 

Vả lại hiện tại bọn họ cũng tách ra rồi.

 

Chu Tiểu Ninh ôm hộp chocolate nằm dài trên giường rồi mở chiếc hộp chocolate tinh xảo ra, cô ấy nhìn thấy chocolate hình dáng xinh đẹp đủ mọi màu sắc bên trong, sau đó cầm lấy một cục ném vào trong miệng.

 

“Ăn chocolate đắt như vậy, sảng khoái giống như thần tiên.”

 

Phó Mặc Tranh cười: “Có đến mức như thế không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.