Chu Tiểu Ninh nghiêng chân: “Cậu không hiểu đâu, ät hẳn từ nhỏ cậu đã ăn như thế này rồi. Dạng con nhà nghèo như chúng tớ cả đời không không ăn nổi chocolate mắc như vậy lần nào, thật sự quá xa xỉ, vào miệng đã tan, nếu cứ một hai phút đã hòa tan hết ở trong miệng như vậy thì bốn chữ số nhân dân tệ cũng không còn”“
Người trong kí túc xá bị chọc cười, Chu Tiểu Ninh hình dung cũng quá mức rồi.
Lý Duyệt lật sách tiếp tục xem nói: “Tranh Tranh, ba mẹ cậu làm nghề gì mà ra tay thật sự rộng rãi đến tức giận”
Phó Mặc Tranh tùy tiện trả lời qua loa một câu: “Ừm… Làm ăn, cụ thể làm gì tớ cũng không rõ lắm”
Chu Tiểu Ninh rất khinh thường cô ấy: “Nghe câu này xong là biết con cái nhà có tiền không biết khó khăn của thế gian rồi, bố mẹ làm gì cũng không biết nhưng cũng không hỏi, đưa tiền là xài, còn lại không biết gì cả”
Phó Mặc Tranh nằm trên giường, nghe bạn cùng phòng tớ một câu cậu một câu lại không có lòng dạ nào nói chuyện phiếm, cô ấy ôm điện thoại nhìn khung chat Wechat với Lâm Bạc Thâm, lịch sử lần nói chuyện phiếm trước còn dừng lại tại một tuần trước.
Cô ấy rất muốn gửi một tin nhắn Wechat cho anh ấy, cho dù là gửi một biểu tượng cảm xúc không liên quan.
Nhưng lý trí bảo cô ấy nên dừng lại trực tiếp tắt máy rồi đi ngủ.
“Thời gian cậu và Lâm Bạc Thâm quen biết ngắn ngủi như thế, cũng chưa yêu đến mức khắc sâu vào xương tủy, hay là cậu thử với những người khác xem?”
Diệp Duy nói, quên một người rất đơn giản, chỉ cần thời gian và niềm vui mới.
Phó Mặc Tranh bị ma ám mới đồng ý để ủy viên ban thể dục Cao Hãn theo đuổi.
Nhưng điều kiện trước tiên là chỉ là thử một chút, cũng không tính chính thức yêu đương.
Phó Mặc Tranh cảm thấy mình làm như vậy rất hèn hạ vì đã mượn một người để quên một người khác. Cô ấy thừa nhận là Lâm Bạc Thâm ám cô ấy quá rồi, ngay cả cuộc sống học tập hằng ngày của cô ấy cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi đồng ý cho Cao Hãn theo đuổi thì hai người thường xuyên ăn cơm với nhau.
Hôm nay không may gặp được Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê cũng tới quán cơm này ăn cơm.
Cao Hãn rất để ý Phó Mặc Tranh, ánh mắt của cô ấy dừng lại tại một người hay một chuyện gì đó quá ba giây là Cao Hãn sẽ chú ý tới.
Cao Hãn hỏi: “Cậu biết đàn anh Lâm và đàn chị Tăng à?”
Phó Mặc Tranh thu hồi ánh mắt nhìn Lâm Bạc Thâm, cô ấy vừa định nói không biết là Tăng Lê đã bưng mâm cơm đi đến.
“Bạc Thâm, đây không phải là Tranh Tranh sao?”
Trong lòng Phó Mặc Tranh chửi thầm: “Tranh Tranh hả? Từ khi nào thì mình và chị ta quen thuộc như thế?”
Cao Hãn cười nói: “Xem ra mọi người thật sự có quen biết. Đàn anh Lâm, đàn chị Tăng, em là Cao Hãn học chung năm nhất với Tranh Tranh”
“Chào cậu” Tăng Lê cũng chào hỏi Cao Hãn.
Cao Hãn là người nhiệt tình sáng sủa nói: “Hay là chúng ta ngồi ăn chung với nhau đi.”
Tăng Lê lập tức nói: “Được.”
Bốn người ngồi xuống, Cao Hãn và Phó Mặc Tranh ngồi ở một bên, Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê ngồi ở một bên.
Phó Mặc Tranh không có lòng dạ nào ăn cơm, cô ấy dùng đũa chọt chọt vào mâm đếm hạt cơm.
Ánh mắt cưng chiều của Cao Hãn nhìn cô ấy dịu dàng thuyết phục: “Cậu gầy như vậy nên hãy ăn nhiều một chút, đừng đếm hạt cơm nữa”
Phó Mặc Tranh cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Bạc Thâm ở đối diện nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy không khỏi xấu hổ vội cúi đầu đi và cơm.
Nhưng giữa Cao Hãn và Phó Mặc Tranh có sự ảnh hưởng động qua lại lẫn nhau, nhưng rơi vào trong mắt Tăng Lê lại thành một chuyện khác.
Ánh mắt Tăng Lê đảo vòng hai người bọn họ cười nói: “Bạn học Cao, cậu quản bạn gái rất giỏi đó.”
Khi Lâm Bạc Thâm nghe được hai chữ “Bạn gái” này thì đáy mắt anh ấy trầm lặng như băng.