Lâm Bạc Thâm mấp máy môi mỏng, sắc mặt anh ấy trầm xuống.
Triệu Hà An, Cao Hãn và Lâm Bạc Thâm ngồi ở hàng cuối cùng.
Giản Mông, Tăng Lê và Phó Mặc Tranh ngồi ở hàng trước.
Ngay từ đầu thì bầu không khí trên xe rất yên tĩnh.
Thịnh Hoài Nam nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, anh ta vừa lái xe vừa cười nói: “Mọi người đừng có ngẩn ra như thế, tất cả mọi người đều là bạn học nên hản quen biết cả rồi Sau đó thì bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Phó Mặc Tranh ngẫu nhiên đáp lời, nhưng cô ấy yên lặng nhiều hơn.
Cao Hãn đưa một số đồ ăn vặt đến nói: “Tranh Tranh, có phải hôm nay cậu không thoải mái hay không, sao cậu lại không vui thế?
Phó Mặc Tranh lắc đầu: “Không có.”
Tăng Lê cười nói: “Bạn Cao Hãn quan tâm Tranh Tranh ghê, thật sự rất khiến tôi hâm mộ”
Trong lòng Phó Mặc Tranh lại đang chửi thầm: “Chị thích Cao Hãn như thế, sao còn quấn lấy Lâm Bạc Thâm làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Giản Mông tiếp xúc với Lâm Bạc Thâm trong khoảng cách gần, cô ấy nhìn anh ấy mê muội như nhìn thấy đại thần: “Đại thần Lâm, sự tích anh dũng của anh thời gian trước trên Weibo em đã xem rồi, em thật sự rất bội phục anh”
Lâm Bạc Thâm lễ phép hời hợt khẽ vuốt cằm, không biểu lộ gì mấy.
Giản Mông còn kéo Phó Mặc Tranh xuống nước nói: “Đại thần Lâm, cả phòng ký túc xá nữ chúng em đều sùng bái anh, nhất là Tranh Tranh, chúng em còn thường xuyên theo dõi tin tức của anh trên diễn đàn. Anh chính là tấm gương của chúng em!”
Phó Mặc Tranh trừng lớn mắt nhìn Giản Mông: “Tớ đâu có?”
Lâm Bạc Thâm nhìn thấy khuôn mặt khó chịu ửng đỏ lên vì xấu hổ của cô thì cảm xúc âm u trong lòng anh ấy chợt dễ chịu hơn rất nhiều.
Bọn họ chơi cả ngày ở đập thủy điện Long Đàm và rừng Thiên Sơn.
Lúc màn đêm buông xuống, đám người Lâm Bạc Thâm và Thịnh Hoài Nam ở trong khu rừng trên núi tìm nơi có quang cảnh không tệ lại thích hợp dựng lầu cắm trại dã ngoại.
Mấy chàng trai bắt đầu dựng lầu.
Bữa tối cần nhóm lửa nấu thức ăn.
Phó Mặc Tranh nhìn Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê cách đó không xa, cô ấy chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Diệp Duy chạy tới đập vai cô ấy nói: “Niềm vui bất ngờ của tớ không tệ đúng không?”
Phó Mặc Tranh liếc cô ấy một cái: “Thế này mà tính là niềm vui bất ngờ à, phải là sợ hãi mới đúng đấy!”
“Tớ đã nhọc lòng tạo cơ hội cho cậu đói”
Phó Mặc Tranh lấy tay của Diệp Duy xuống nói: “Tớ đi tìm củi đốt giúp mọi người!”
Giản Mông chạy tới: “Tranh Tranh, tớ đi với cậu, trễ thế này mà để một mình cậu đi cũng không an toàn.”
Mấy chàng trai đang dựng lều bên kia cũng không để ý tới hai cô gái bên này đã vào rừng tìm củi đốt.
Nửa tiếng sau, ánh mắt Lâm Bạc Thâm quét một vòng lại không nhìn thấy Phó Mặc Tranh.
Anh ấy đi tới hỏi Thịnh Hoài Nam: “Phó Mặc Tranh đâu?”
Thịnh Hoài Nam cũng không chú ý, anh ta cũng đứng dậy nhìn một vòng: “Tôi cũng không biết, vừa mới còn ở đây mà”
Diệp Duy nói: “Tranh Tranh và Giản Mông đi nhặt củi đốt rồi, mà lạ ghê đến bây giờ bọn họ còn chưa trở về.”
Lâm Bạc Thâm nhanh chân đi tới, ánh mắt anh ấy lại mạnh mẽ liếc Diệp Duy, giọng nói lạnh lùng như băng: “Đêm hôm khuya khoắt em còn để hai cô gái như bọn họ đi vào rừng nhặt củi à?”
Diệp Duy: “Anh dữ gì chứ, cũng không phải em kêu Tranh Tranh và Giản Mông đi. Vả lại lúc ấy trong tay em đang có chuyện phải làm, em cũng không nghĩ nhiều như vậy”
Thịnh Hoài Nam thấy bọn họ xảy ra tranh chấp mới chạy tới ôm vai Diệp Duy, anh ta nói với Lâm Bạc Thâm: “Được rồi Bạc Thâm, cậu hung dữ với Duy Duy làm gì thế?”