*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Phó Hàn Tranh xuống nhà ăn sáng, anh đưa cho cô chùm chìa khóa xe BMW.
Trước đây Mộ Vi Lan đã từng từ chối, nhưng lần này cô đã hào phóng chấp nhận.
Đôi môi của anh khẽ nhếch lên và nhìn cô: “Lần này nhận rồi à?”
Mộ Vi Lan giúp anh rót một cốc nước trái cây: “Chẳng phải tình hình khác rồi sao."
Trước đây, hai người không là gì của nhau, cô đương nhiên không thể nhận chiếc xe anh tặng. Nhưng bây giờ, anh đã thừa nhận hai người họ đang yêu nhau, cô tất nhiên là có thể chấp nhận rồi.
Trên miệng Tiểu Đường Đậu dính một vòng sữa tươi, cô bé nói: “Bố, bố tặng Mộ Mộ cái gì thế, Đường Đậu cũng muốn!”
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé: “Đợi con lớn, bố sẽ tặng con."
Cô bé gật đầu: "Vâng!"
Tòa nhà Phó Thị, phòng sáng tạo. Khi Mộ Vi Lan đến phòng sáng tạo, Hướng Nam Tây liền gọi cô đến văn phòng.
"Hướng Nam Tây, cô gọi tôi tới đây có việc gì không?"
Hướng Nam Tây khoanh tay và cười khẩy: “Mộ Vi Lan, cô chẳng qua chỉ là dựa vào Hàn Tranh đứng sau chống lưng cho cô, vì vậy cô muốn làm gì thì làm. Nếu cô thực sự không muốn đi làm, vậy thì hãy về nhà làm bà Phó. Phó Thị không nuôi được người lười biếng."
Mộ Vi Lan không hiểu, mấy hôm nay cô hình như không động đến cô ta thì phải?
“Giám đốc Hướng, ý cô là sao?"
“Ý tôi là gì ư? Hôm qua tôi kêu cô đến trường quay giúp đỡ, sau đó cô đã đi đâu rồi?"
“Hôm qua tôi ở trường quay bị thương, nên đến bệnh viện rồi.."
Mộ Vi Lan vẫn chưa giải thích xong, Hướng Nam Tây ngắt lời cô: “Bị thương thì không cần xin nghỉ à? Cô có thể gọi điện thoại cho tôi, cô có gọi không? Tôi thấy cô vốn dĩ là không để tâm đến công việc!”
Hướng Nam Tây cố tình kiếm cớ, Mộ Vi Lan không có gì để nói: “Vậy cô muốn thế nào?"
"Hàn Tranh đứng sau chống lưng cho cô, tôi đương nhiên không thể làm gì với cô. Nhưng mà, Mộ Vi Lan, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì, lấy ra đây cho tôi xem."
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay, cô không muốn bị coi thường, đặc biệt người này là Hướng Nam Tây, tình địch của cô: “Giám đốc Hướng, cô nói tôi dựa vào tổng giám đốc Phó, không chú tâm vào công việc. Lần này chẳng phải Á Hoa có cuộc thi sao? Tôi biết giám đốc Hướng cũng xuất thân từ chuyên ngành mỹ thuật, hay là chúng ta thi tài đi! Xem tôi rốt cuộc có năng lực hay không!"
Hướng Nam Tây đồng ý ngay lập tức: “Được! Nhưng mà chỉ thi đơn giản như thế, hình như không có gì thú vị."
“Vậy cô muốn thi thế nào?"
Một sự giảo hoạt lóe lên trong mắt của Hướng Nam Tây: “Hay là thế này đi, chúng ta hãy đánh cược. Nếu cô thua, cô hãy cút ra khỏi nhà họ Phó! Tôi biết cô và Hàn Tranh là giả, cô không cần phải diễn.”
Mộ Vi Lan im lặng và không trả lời ngay, Hướng Nam Tây cố tình kích động cô: “Sao thế, cô không dám à? Sợ rồi sao?"
Mộ Vi Lan cắn môi: “Ai sợ chứ, cược thì cược!"
Nếu cô thua, Phó Hàn Tranh thực sự thích cô dù chỉ một chút, anh ấy chắc chắn sẽ không để cô rời khỏi nhà họ Phó. Nhưng nếu người trong lòng Phó Hàn Tranh không phải là cô, anh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía Hướng Nam Tây, không níu giữ cô lại. Cô có thể mượn cơ hội này để thăm dò Phó Hàn Tranh?
"Nhưng mà, nếu tôi thắng và cô thua, cô định làm thế nào?"
Hướng Nam Tây tự tin nói: “Tương tự như thế. Nếu tôi thua, tôi sẽ đưa Tiểu Hàm rời khỏi nhà họ Phó!"
“Vậy quyết định như thế đi."
Nếu lần này cô giành chiến thắng, có thể đuổi Hướng Nam Tây ra khỏi nhà họ Phó, cũng coi như là một chiến thắng đẹp. Cô không muốn chung sống cùng với Hướng Nam Tây, càng không thích Hướng Nam Tây liếc mắt đưa tình với Phó Hàn Tranh.
Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi văn phòng, điện thoại của Hướng Nam Tây reo lên.
Người gọi điện đến là Đồng Ích Khải.
Hướng Nam Tây cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy cái tên này. Cô ta nhấc điện thoại và lớn tiếng: “Đồng Ích Khải, anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi sẽ không chấp nhận anh đâu."
"Nước chảy đá mòn, Tây Tây, em đừng nói như thế. Không chừng một ngày nào đó em sẽ yêu anh đấy. Tối nay em tan làm, anh sẽ đến đón em. Em muốn ăn lẩu hay đồ ăn Nhật, đồ ăn Hàn, hay là đồ ăn Pháp?"
Hướng Nam Tây nghe Đồng Ích Khải lải nhải, cô ta cau mày và cái kính nói: “Đồng Ích Khải, cho dù tôi mù cũng không thể yêu anh! Anh đừng lãng phí công sức nữa!"
“Vậy không chừng ngày đó em sẽ yêu anh thì sao? Ngoan, mau nói đi, tối nay em muốn ăn gì?"
Cô ta càng cáu kính, Đồng Ích Khải càng kiên nhẫn, khiến cô ta phát điên!
“Đồng Ích Khải! Tôi không muốn ăn gì cả!”
Đồng Ích Khải mỉm cười nói: “Không ăn lẩu, không ăn đồ Nhật, đồ Hàn, cũng không ăn đồ Phó, vậy hay là em ăn anh?”
“Đồng Ích Khải!”
Hướng Nam Tây bực tức cúp điện thoại!
Tòa nhà Phó Thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, anh hỏi: “Đúng rồi, Giản Thị thế nào rồi?"
Từ Khôn báo cáo: “Boss, từ sau khi chúng ta công bố tin tức, không cho phép bất kỳ ngân hàng nào cho Giản Thị vay vốn, Giản Thị không thể chống cự được nữa. Muộn nhất là chiều mai, Giản Thị chắc chắn sẽ tuyên bố phá sản.”
Phó Hàn Tranh thờ ơ nói: “Tiếp tục theo dõi."
"Boss, chúng ta có nên thu mua Giản Thị với giá thấp vào thời điểm này không? Cho dù bây giờ anh ra giá bằng một nửa thị trường, e rằng cha con Giản Thị cũng sẽ đồng ý."
“Để bọn họ lấy tiền, tiếp tục mở doanh nghiệp nhỏ ở Bắc Thành ư?”
Phó Hàn Tranh không có ý định đấy.
Từ Khôn sững sờ, xem ra hành động lần này của Phó Hàn Tranh không phải là vì lợi ích thương mại? Mà là vì thù cá nhân?
Ý của Phó Hàn Tranh là muốn đuổi nhà họ Giản ra khỏi Bắc Thành?
Anh biết, Giản Triết là bạn trai cũ của cô Mộ, nhưng đó đã là quá khứ rồi. Boss có cần phải so đo như thế không, còn ép nhà người ta rời khỏi Bắc Thành mới yên tâm?
“Ý của Boss là...”
Sau khi Giản Thị phá sản, sẽ có một số chủ nợ đòi đến nhà, nhà họ Giản chỉ có cách rời khỏi Bắc Thành mới có thể yên thân, e rằng cả đời này cũng sẽ không quay lại Bắc Thành.
Tâm tư của Boss thật sự quá tàn độc, một chiêu chí mạng dành cho người cũ, không để lại hậu họa nào, trực tiếp khiến nhà họ Giản phải rời khỏi Bắc Thành. Giản Triết sẽ phải ngoan ngoãn rời khỏi địa bàn?
"Đừng để cô ấy biết chuyện này." Cô ấy? Chắc chắn là đang chỉ cô Mộ phải không?
Cũng không biết, nếu cô Mộ biết chuyện này, cô Mộ sẽ nghĩ thế nào nữa.
Thủ đoạn trên thương trường của Phó Hàn Tranh chắc chắn là độc ác hơn nhiều so với trước mặt cô Mộ.
Một doanh nghiệp lớn như vậy, Mộ Vi Lan cũng không thể mong đợi người