“.” Bị vạch trần một cách vô tình.
Lâm Bạc Thâm đội một chiếc mũ rơm lên đầu Phó Mặc Tranh trước khi ra ngoài.
Phó Mặc Tranh tháo ra mấy lần: “Em không đội đâu, em không sợ phơi nắng”
“Nắng ở quê rất to, dễ bị tổn thương da mặt”
Cô có một làn da mỏng manh, véo nhẹ một chút đã để lại vệt đỏ, rất lâu không biến mất.
Cô gái nhỏ 18 tuổi giống như một đứa trẻ, Lâm Bạc Thâm cài nút mũ trên đầu cô bao nhiêu lần liền bị cô tháo ra bấy nhiêu lần.
“Ai nhìn em đâu, ở đây cũng không có ai quen em cả”
“Anh quen em, anh sẽ nhìn em” Cô lại cô chấp tháp chiếc mũ xuống.
Hai người giằng qua giằng lại, cái mũ bị lôi kéo rất nhiều lần.
Hàng xóm xung quanh quen biết với Lâm Bạc Thâm, nhìn thấy bọn họ, ông lão đứng trước cổng hút thuốc ân cần cười hỏi Lâm Bạc Thâm: “Tiểu Lâm, dẫn bạn gái về nhà rồi à, chắc mẹ cháu vui lắm!”
Lâm Bạc Thâm cười nhạt chào ông.
Ông lão lại nhiều lời nói thêm vài câu: “Mấy ngày trước mẹ cháu còn nhờ bà lão nhà ông giới thiệu đối tượng cho cháu đấy, haiz, mất bao công vậy, cháu cũng đã có bạn gái xinh đẹp như vậy rồi, mẹ cháu đúng là không biết rõ tình hình gì cả”
Đợi sau khi đi qua rồi, Phó Mặc Tranh vắt hai cánh tay nhỏ sau lưng, khẽ hừ nói: “Xem ra anh ở quê thường xuyên đi xem mắt, có phải anh đã xem mặt mấy cô rồi không?”
“Ở độ tuổi này của anh ở quê cũng nên cưới vợ sinh con rồi, người anh em cùng tuổi với anh ở bên cạnh, con cái cũng hai tuổi rồi kìa”
Phó Mặc Tranh liếc nhìn anh một cái: “Nghe giọng điệu của anh, hình như bây giờ anh rất muốn cười vợ sinh con.”
Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn đây ghen ty của cô, nhếch môi cố ý hỏi: “Anh không nên có suy nghĩ đó sao?”
“Không nên, bởi vì bây giờ em là bạn gái của anh, em còn chưa đến tuổi kết hôn, anh kết hôn với ai?”
Cô nói ra những suy nghĩ trong đầu, ý cười trong đáy mắt Lâm Bạc.
Thâm càng sâu hơn: “Em muốn gả cho anh vậy sao?”
“.. Em không có!” Ai đó đỏ mặt.
Lâm Bạc Thâm nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô: “Tuổi còn nhỏ cũng không sao, nuôi thêm hai năm là được rồi.”
Phó Mặc Tranh mỉm cười, hai mắt híp vào giống hình mặt trăng lưỡi liềm, cố ý mấp máy miệng nói: “Đợi em lớn rồi, không biết chừng em không thích anh nữa”
Lâm Bạc Thâm chỉ cười nhạt, nụ cười ung dung đó không có chút cảm giác hoang mang nào.
Phó Mặc Tranh dẩu môi nói: “Anh không lo lắng sao?”
Bộ dạng đó của anh giống như anh đã nắm chắc cô, cảm giác này thật không công bằng.
Lâm Bạc Thâm kéo cô đến bên mình, hơi chau mày, biểu cảm trên mặt nghiêm túc mà tập trung, cúi đầu nói với cô: “Đợi em thực sự trưởng thành, lúc đó anh sẽ trở nên tốt hơn nữa, tốt đến mức em không thể rời xa anh được, em không thể không thích anh, chỉ có thể càng thích hơn thôi.”
Ung dung, mạnh mẽ, tự tin, cho dù xuất thân nghèo khó cũng vẫn ngạo nghễ ngời ngời.
Đây là Lâm Bạc Thâm người cô thích, sao có thể không thích được.
“Vậy anh phải đợi em trưởng thành, không được bỏ đi với người phụ nữ khác, nếu không thì em thật sự không thích anh nữa đâu”
Đợi.
Anh sẽ đợi cô gái của anh, từ từ trưởng thành, đủ lông đủ cánh, từng bước thành thục, trở thành vợ của anh.
Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh giúp Tống Lệ nhổ một rổ củ cải mang về, còn hái rất nhiều đậu tương về bóc.