Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1042



“Mẹ anh không kén ăn giống như em” Giọng điệu của Lâm Bạc Thâm không còn cứng nhắc nữa.

 

Phó Mặc Tranh không nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo của anh, bĩu bĩu cánh môi nhỏ nhăn nói: “Lâm Bạc Thâm, anh thừa nhận rồi đấy! Thừa nhận anh cực kỳ thích em, thích đến mức em ăn cái gì anh cũng thành trọng điểm quan sát của anh”

 

Cứ tưởng rằng Lâm Bạc Thâm sẽ lại kiêu ngạo phủ nhận nhưng không ngờ người đàn ông ấy lại dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vô cùng bá đạo nói: “Chẳng lẽ anh không nên biết rõ khẩu vị và sở thích của bạn gái mình sao? Anh đặc biệt thích bạn gái của mình thì có vấn đề gì à? Hay là em có ý kiến gì khác? Hả?”

 

“,” Nói giống như bạn gái của anh không phải là cô vậy.

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm chiếc cằm nhỏ của cô, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sát lại, đôi môi mỏng đặt lên đôi môi mềm mại của cô, hôn sâu.

 

Không cho cô bất cứ cơ hội chống cự nào.

 

Ưm… Lâm Bạc Thâm cũng quá bá đạo.

 

Tay nghề của Tống Lệ khá tốt, bữa trưa chỉ làm mấy món ăn đơn giản nhưng khá hợp khẩu vị. Phó Mặc Tranh ăn được chừng hai bát cơm.

 

Có lẽ do ăn quá no nên ăn xong chưa được bao lâu đã mệt rã rời, ngủ trên giường của Lâm Bạc Thâm, ngủ rất say.

 

Nông thôn sau mười hai giờ trưa vô cùng yên tĩnh, rất thích. Bên ngoài cửa cổ có âm thanh của chim sẻ kêu chiêm chiếp.

 

Ánh mặt trời bên ngoài tiến dân đến bên cửa sổ, chiếu lên giường, những đốm sáng kéo dài chiếu lên thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ.

 

Lâm Bạc Thâm khép máy tính xách tay lại. Đứng dậy đi đến bên giường, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh ngủ say của cô không chớp.

 

Thuốc mỡ màu xanh bôi lúc sáng đã thấm hết, nốt mẩn đỏ nhỏ trên mặt cô cũng dần dần lặn đi. Trên mặt vẫn còn vài nốt đỏ, không những không xấu mà còn dễ thương đến không ngờ.

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay vuốt tóc rơi trên trán cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô, nhìn hai cánh môi anh đào đang hé mở của cô liền cúi người hôn lên.

 

Phó Mặc Tranh bị hôn đến tỉnh, mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm, theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ Lâm Bạc Thâm, mặc anh muốn làm gì thì làm…

 

Sóng tình dâng lên, Lâm Bạc Thâm lại càng muốn cô nhiều hơn.

 

Cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở hôn, vì anh rất thương yêu cô.

 

Nụ hôn của anh kết thúc là chạm lên những nốt đỏ lấm tấm trên mặt cô, rất nhẹ, rất cưng chiều.

 

Thích một người là tùy hứng mà không cần phải kiềm chế.

 

Nhưng cảm giác yêu một người thì cho dù là lúc ôm cô ấy hay lúc hôn cô ấy thì đều cẩn thận sợ làm cô ấy bị thương, kiềm chế nhưng cũng rất sôi trào.

 

Phó Mặc Tranh bị anh hôn xong thì lại nằm lì trên giường nhắm mắt lại như đang ngủ, uể oải nói: “Bạc Thâm, em không có quần áo để tắm…”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô cười nhẹ, lúc này là lúc nào rồi mới nhớ tới quần áo bẩn hôm qua vẫn chưa giặt.

 

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, mày hơi nhíu, có chút phiền não: “Đêm nay em tắm thì lấy gì mặc đây..”

 

Lâm Bạc Thâm đùa cô: “Em đã sớm biết không có quần áo để thay mà còn không chịu giặt đồ?”

 

Cái miệng nhỏ nhắn của cô lẩm bẩm oán giận: “Sáng nay em quên mất, bây giờ em mệt lắm, dù sao bây giờ giặt cũng khô được… Thôi… tối nay em không tắm đâu..” Không còn biện pháp nào với cô cả.

 

Sâu nhỏ lười biếng.

 

Đến tối, Lâm Bạc Thâm kêu cô đi tắm. Đưa quần áo đã được giặt sạch phơi khô cho.

 

Phó Mặc Tranh sợ hết hồn: “Là dì giặt quần áo cho em sao?”

 

Cái này cũng không hay lắm, có lẽ dì sẽ nghĩ cô là một kẻ lười biếng mất.

 

Lâm Bạc Thâm chỉ nói cô đi tắm còn bản thân thì quay lưng ngồi xuống bàn học làm việc.

 

Phó Mặc Tranh tắm xong, lúc đi ra uống nước gặp ngay Tống Lệ ở phòng bếp, lo lắng nói với Tống Lệ: “Dì ơi, cảm ơn dì đã giặt quần áo giúp cháu, cháu quên mất không giặt…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.