Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1050



Đại học Đế Đô là trường đại học danh tiếng hàng đầu trong nước và cả trên thế giới, nên phong cách trường của trường rất cởi mở, sinh viên ở lại qua đêm, quản lý ký túc đều không phụ trách.

 

Thường xuyên qua, Phó Mặc Tranh ở lại chỗ Lâm Bạc Thâm thường xuyên hơn, nhưng bởi vì Triệu Hà An kia làm kỳ đà cản mũi, trong nhà chỉ có một phòng vệ sinh, nên số lần ở của Phó Mặc Tranh ngủ lại không quá nhiều, rất bất tiện.

 

Tối thứ bảy này, Triệu Hà An nhấm nháp một quả táo, dựa vào cửa phòng Lâm Bạc Thâm, hỏi: Ngày mai cuối tuần Tranh Tranh có đến đây không?”

 

“Làm sao?”

 

“Nếu Tranh Tranh tới, tớ sẽ đến công ty luật để nhường chỗ. Tớ sợ mình làm kỳ đà cản mũi, hai người không thể tiến hành các hoạt động giao lưu thân mật hơn.”

 

Lâm Bạc Thâm quăng đao: “Cậu còn biết mình là kỳ đà cản mũi cơ àm”

 

“Thì đó. Với thân phận một người anh em tốt, đương nhiên phải hiểu chứ? Bạc Thâm, cậu rất cảm động đúng không? Vì cậu, mình phải ngủ trên chiếc giường nhỏ của phòng luật. Mình vì cậu và Tranh Tranh hy sinh nhiều như thế, sau này hai người kết hôn, nhớ phải mời mình làm phù rể ”.

 

Kết hôn … Hai chữ này khiến Lâm Bạc Thâm giật mình.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn vào biểu đồ xu hướng chứng khoán trên màn hình máy tính rồi nói: “Không cần biết ngày mai Tranh Tranh có đến không, cậu cũng không cần phải dọn ra”

 

“Hai người định đến khách sạn à?”

 

“Không, tôi mua nhà”

 

Khóe miệng Triệu Hà An giật giật Đây là dạng lão đại gì vậy.

 

Mua nhà ở Đế đô? Bảo mua là mua luôn?

 

“E hèm, Bạc Thâm, cậu thật sự mua nhà à? Ở đâu thế?”

 

“Gần đại học Đế Đô, tiểu khu Lục Thành”

 

Triệu Hà An há hốc mồm: “Má ơi, nhà trong tiểu khu Lục Thành không thể nào rẻ được, lại còn gần trường đại học Đế Đô. Ngôi chỗ đó ít nhất cũng phải bốn vạn tệ một mét vuông. Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

 

Lâm Bạc Thâm: “Học bổng từ nhỏ đến lớn của tôi và số tiền tôi kiếm được từ kinh doanh chứng khoán trong hai năm qua, cộng với vay Thịnh Hoài Nam năm trăm ngàn, vừa vặn đủ tiền”

 

Cuộc sống mà, luôn thua những nhân vật tầm cỡ thế này!

 

Triệu Hà An: “Nếu xã hội này có ít siêu nhân như cậu, thì chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi mình!”

 

Lâm Bạc Thâm cong môi mỏng nói: “Ngày mai giúp tôi chuyển nhà”

 

“Ừ. Sau này anh em phát đạt, ngàn vạn lần chớ quên tình xưa. Nếu tiếp tục đà này, không bao lâu nữa cậu sẽ trở thành thế hệ bất động sản tiếp theo”

 

Triệu Hà An thở dài: So người với người, quả nhiên tức chết người.

 

Cậu ta còn đang vùng vẫy trong đống bùn thì anh em tốt Lâm Bạc Thâm, đã trèo ra khỏi giếng, làm nên chuyện, mua được căn nhà tân hôn trị giá vài triệu tệ.

 

Triệu Hà An: “Giàu sang chớ quên nhau!”

 

Chiều cuối tuần, Lâm Bạc Thâm đến đón Phó Mặc Tranh.

 

Ngồi trên xe đạp, Phó Mặc Tranh nhận ra đây không phải là đường đến ngôi nhà anh thuê, quay đầu hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy? Không đến nhà anh à?”

 

“Đi, nhưng đi đến nhà của chúng ta.”

 

Phó Mặc Tranh chưa kịp phản ứng, càng không đoán được Lâm Bạc Thâm đã bỏ ra một đống tiền để mua nhà.

 

Đến lúc Lâm Bạc Thâm đưa cô vào khu bất động sản Lục Thành, Phó Mặc Tranh vẫn ngơ ngác hỏi: “Bạc Thâm, tại sao chúng ta lại ở đây? Anh có bạn bè sống ở đây à?”

 

Lâm Bạc Thâm cười không nói lời nào, suốt đường chỉ kéo cô lên thang máy.

 

Cho đến khi đến trước cửa căn hộ trên tầng tám, Lâm Bạc Thâm đứng sau lưng cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ấn mật mã.

 

Anh cúi người nói vào tai cô: “

 

gặp nhau lần đầu ở nhà họ Phó”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.