Chương 1052:
Mua căn hộ này không phải để cô đến tập đàn mà là để tiện cho anh.
Lâm Bạc Thâm không lãm liệt đại nghĩa như vậy, cũng không phải là một thiếu niên chưa biết gì. Anh năm nay hai lăm tuổi, cộng thêm sớm phải trải qua biến cố gia đình nên so với các bạn cùng lứa tuổi trưởng thành hơn rất nhiều. Thậm chí có khi tuổi tác bên trong có thể so sánh với người hơn 30 tuổi.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái khiến anh thích đến vậy. Anh muốn ích kỷ chiếm hữu cô, muốn biến cô thành của riêng mình, ích kỉ muốn cô phải nghe lời anh.
Mua nhà là cách trực tiếp nhất để nhốt cô lại.
Lâm Bạc Thâm làm bữa tối trong nhà bếp của căn hộ mới.
Ba món ăn, một món canh, màu sắc và hương vị đều đủ.
Phó Mặc Tranh lớn tiếng khen ngợi: “Bạc Thâm, tài nấu nướng của anh thật là tốt. Miệng của em ngày càng cầu kỳ rồi, sau này sẽ không muốn ăn đồ ăn trong căn tin nữa”
“Căn hộ này cách trường chỉ một cây số, bữa trưa có thể về thẳng đây”
Phó Mặc Tranh cong môi cười: “Vậy anh đến trường đón em đi”
“Nếu anh không đến công ty luật, anh sẽ đón em, nhưng nếu anh đi làm, em phải tự mình giải quyết bữa trưa”
Lâm Bạc Thâm lấy một miếng sườn heo kho để vào bát của cô.
Phó Mặc Tranh cắn miếng sườn heo kho, nếm ra vị ngọt.
Vào tối cuối tuần, Lâm Bạc Thâm không cho cô đi.
Khi Lâm Bạc Thâm vào đi tắm, Phó Mặc Tranh gấp gáp nhắn tin cho Diệp Duy này mình ngủ lại, làm sao bây giờ, chờ trực tuyến”
Diệp Duy trực tiếp trả lời: “Thiếu nữ Tranh Tranh, cứ việc tiến lên!”
“..” Phó Mặc Tranh giật giật khóe miệng.
Sống chung dưới một mái nhà, ngủ chung một giường với Lâm Bạc Thâm lâu như vậy, nhưng không hồi hộp như đêm nay.
Có lẽ là bởi vì trước đây, hoặc là ở quê của Lâm Bạc Thâm, ngoài hai người bọn họ còn có Tống Lệ ở nhà. Mà căn phòng Lâm Bạc Thâm thuê lúc trước còn có bóng đèn Triệu Hà An, bọn họ làm gì cũng không tiện.
Nhưng đêm nay, là lần đầu tiên cô và Lâm Bạc Thâm chân chính ở riêng, thế giới của hai người rất dễ dàng tẩu hỏa đi.
Sau khi Lâm Bạc Thâm từ phòng tắm đi ra, Phó Mặc Tranh ngồi bên cây đàn piano trong thư phòng, lơ đãng chơi.
Cho đến khi Lâm Bạc Thâm mặc bộ quần áo ở nhà màu xám bông bước tới, ngồi trên băng ghế bên cạnh cô, mùi xà phòng khô ráo, nhẹ nhàng trên người anh tỏa tỏa hương dịu dàng, đem đến cảm giác ánh mặt trời đồng cỏ xanh.
Miệng Phó Mặc Tranh đột nhiên trở nên khô khốc, cô lo lắng nuốt nước bọt.
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông phủ lên các phím đàn piano, hỏi: “Em đang chơi gì vậy?”
“Mi, Mi thứ.”
“Nhưng sao anh nghe loạn vậy” Trong giọng của anh ẩn chứa ý cười.
Phó Mặc Tranh trợn to hai mắt nhìn anh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
“Hồi nhỏ anh từng học qua một chút, biết một số kiến thức cơ bản về nhạc lý, và phím piano”
Phó Mặc Tranh nghĩ Lâm Bạc Thâm không biết gì về piano, là một tên mù nhạc chân chính.
Lâm Bạc Thâm: “Ngạc nhiên đúng không? Cảm thấy người có xuất thân giống anh, khó có thể học piano”
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không chứa cảm xúc gì, như thể chỉ đơn giản là kể lại chuyện không liên quan đến mình.
“Em không có ý đó”
“Mẹ anh sinh ra trong gia đình giàu có, cũng được xem như là thiên kim tiểu thư, nhưng bà lại chỉ thích kẻ lưu manh như bố anh. Ông ngoại anh phản đối gay gắt mối quan hệ này, nhưng mẹ vì cái gọi là tình yêu làm cho mờ óc, thà cắt đứt quan hệ cha con với ông ngoại, cũng phải kết hôn với một người như bố anh”