Lâm Bạc Thâm ôm cái cổ mảnh của cô, áp vào mặt anh, Lâm Bạc Thâm lật người và đè cô xuống.
Hơi thở nóng bỏng bao quanh cô, giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông ngọt ngào như tiếng đàn Cello, đôi môi mỏng che lấy tai cô nói: “Mặc Bảo, có thể không?”
Rõ ràng là anh đang hỏi cô, nhưng giọng điệu đó, hình trước sau như một không để người khác xen vào.
Từ nhỏ, Phó Mặc Tranh đã biết cách từ chối những thứ và những người mình không thích, nên khi từ chối Cố Đình Xuyên, cô từ chối rất dứt khoát, không chút chần chừ.
Nhưng bây giờ… cô không biết phải từ chối Lâm Bạc Thâm như thế nào, bởi vì cô thích, cô rất thích, thích đến mức sẵn sàng hiến thân cho anh.
“Nếu em bằng lòng, anh sẽ tiếp tục.”
Không bằng lòng, anh ta sẽ dừng lại.
Phó Mặc Tranh không phải là đứa trẻ ba tuổi, đương nhiên biết anh đang nói cái gì, mặt cô ướt át, đỏ bừng, căn chặt môi, cuối cùng gật gật đầu.
Là bằng lòng.
Sau đó, đôi môi mỏng của người đàn không chút châm trễ cúi xuống, không cho cô ấy cơ hội từ chối hay đẩy ra.
Cô là của anh ấy, bọn họ là của nhau.
Đầy phòng âu yếm nóng như lửa, mới đến tận nửa đêm.
Lâm Bạc Thâm mất ngủ, nhìn cô gái trong tay mình như một nàng tiên cá nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi đã mê man thiếp đi.
Người đàn ông cúi đầu, hôn lên trán cô.
Ôm chặt cô ấy, cùng nhau chìm vào giấc ngủ…
Khi Phó Mặc Tranh thức dậy vào sáng hôm sau, Lâm Bạc Thâm đã không còn ở bên cạnh.
Ngồi trên giường ôm chặt chăn bông, khắp người đau nhức, nhớ lại sự bốc đồng của đêm qua, khuôn mặt đỏ đến tận cổ Cô ăn gan hùm mật báo mới dám lớn gan như thế, lại cứ vậy… ngủ cùng Lâm Bạc Thâm? !
Có tiếng bước chân truyền tới.
Để tránh lúng túng, Phó Mặc Tranh nhanh chóng chui vào chăn bông.
Lâm Bạc Thâm đi vào phòng ngủ, nhìn thấy cô rụt đầu lại như rùa, vui vẻ cong môi mỏng: “Anh làm bữa sáng rồi, dậy ăn đi”
“..” Có người giả vờ chết dưới trong chăn.
Lâm Bạc Thâm đi tới, ngồi ở bên giường, dùng bàn tay vỗ vỗ chăn: “Đêm qua vận động lâu như vậy, không cảm thấy đói sao?”
Phó Mặc Tranh vén chăn đứng lên, thẹn thùng đỏ bừng mặt, trợn to hai mắt: “Lâm Bạc Thâm!”
“Ừ, anh đây”
Cô cắn môi, xấu hổ, thật lâu mới thốt ra một câu: “… Đừng tưởng rằng ngủ rồi, là anh ăn chắc em. Anh vẫn phải đối xử tốt với em như trước, nếu không… nếu không em sẽ chia tay anh! “
Cuối cùng, giọng nói yếu đi, hoàn toàn không có sức.
Về vấn đề này, con gái thường dễ chịu thiệt thòi hơn, cô lo lắng là chuyện bình thường.
Sắc mặt Lâm Bạc Thâm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Phó Mặc Tranh cho là lúc này anh thấy mình càn quấy, giống như mặt dày bắt anh phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm sao?
Lâm Bạc Thâm dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô, môi mỏng mím lại, có chút không vừa lòng: “Em không được phép treo chữ chia †ay ở miệng”
“…” Cô sai rồi.
Nhưng cô vẫn hỏi: “Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Sẽ tốt hơn” Lâm Bạc Thâm nhàn nhạt ném lại một câu.
Phó Mặc Tranh nhất thời không phản ứng lại: “Cái, cái gì?”