Chương 1062:
Sau khi vết bỏng ở chân của Phó Mặc Tranh lành lại, cô trở lại trường đi học.
Lớp đầu tiên là lớp toán, giáo viên dạy toán của họ cũng là cố vấn.
Sau giờ học, cố vấn gọi Phó Mặc Tranh lại: “Bạn học Phó, đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với em”
Phó Mặc Tranh thu dọn cặp sách, vội vã chạy theo: “Thầy ạ, thầy tìm em có chuyện gì không? Em đã bổ sung đầy đủ bài kiểm tra và bài tập nộp cho thầy rồi.”
Cố vấn mỉm cười, nói: “Thầy không định nói chuyện bài tập với em”
“Vậy là…”
“À, em thực sự là bạn gái của Lâm Bạc Thâm à?”
Cố vấn mặt đầy vẻ hóng hớt đánh giá Phó Mặc Tranh, cười lầm bẩm: “Tăng Lê mà cũng không tóm được Lâm Bạc Thâm, cô gái nhỏ, em lợi hại đấy, hữu dụng hữu mưu!”
Cố vấn giơ ngón tay cái với Phó Mặc Tranh, ý khen ngợi.
Phó Mặc Tranh lúng túng sờ vào cổ mình. Việc cô là bạn gái của Lâm Bạc Thâm là việc trâu bò vậy sao?
Ngay cả cố vấn cũng nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Cô khiêm tốn, nói tượng trưng: “Thực ra không có gì đâu, có lẽ do em may mắn”
Ai bảo cô là thiếu nữ xinh đẹp, chiến sĩ sức quyến rũ vô hạn!
Cố vấn gật đầu lia lịa: “Hồi Lâm Bạc Thâm học đại học, tôi là giáo.
viên dạy toán cấp cao của cậu ấy. Lúc cậu ấy làm đề rất dã man. Gặp phải đề khó, tôi phải mất nửa giờ để phân tích mới có thể giải được.
Cậu ấy xem qua đề đã có thể giải quyết trong vài phút. Cậu ấy là học sinh ưu tú nhất trong suốt thời gian giảng dạy của tôi.”
Thật sao. Cô cũng biết bạn trai mình rất đỉnh!
Trong lòng vừa vui vừa tự hào khi một người đỉnh như vậy lại là bạn trai của mình.
Tôi và Bạc Thâm vừa là thầy vừa là bạn. Sao ra còn t tôi là thầy cậu ấy hay cậu ấy mới là thầy tôi nữa. Đôi khi hỏi ạ kinh nghiệm giao dịch chứng khoán, hay thảo luận với cậu ấy về thị trường và xu hướng chứng khoán, quan điểm và cách tín của cậu ấy luôn một cú dứt điểm, chuẩn xác khủng khiếp. Tôi tin sau này cậu ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ”
“Thầy, chúng ta cứ như đang nói về anh hùng ấy”
Cố vấn cười lớn: “Hôm đó cậu ấy gọi điện cho tôi xin nghỉ phép cho.
một bạn trong lớp, tôi sững sờ hì u, nghĩ rằng cậu ấy còn quen sinh viên năm nhất cơ đấy. Tôi hỏi là ai thì cậu ấy nói là Phó Mặc Tranh. Tôi thật sự… Này, tôi đã hỏi cậu ấy có quan hệ của anh gì với cô gái kia, mà nghỉ học cũng xin giúp. Em có biết cậu ấy trả lời tôi thế nào không? “
Phó Mặc Tranh tò mò, lắc đầu.
Cố vấn dùng cách kể như diễn viên hài độc thoại, bình tĩnh ấy nói: “Cậu rất bình tĩnh, ôn hòa mà nói, Phó Mặc Tranh là bạn gái của tôi thương phải nhập nên muốn xin anh cho nghỉ học. Anh có phê chuẩn không?”
“..” Phó Mặc Tranh mỉm cười, gần như tưởng tượng ra vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Bạc Thâm khi nói những lời này.
Cố vấn thở dài nói: “Trước đây tôi luôn lo lắng cậu ấy học hành thành công thế sẽ không thể tìm được bạn gái. Bây giờ xem ra tôi không phải lo lắng nữa. Trước đây tôi cũng đã giới thiệu cho cậu ấy một vài cô Lần nào cậu ấy cũng bảo bận, không rảnh đi gặp. Bây giờ nhìn lại, hắn là thích người như em. “
Phó Mặc Tranh kiên nhẫn lắng nghe cố vấn nói chuyện. Lúc mới nhập học, thật sự không nhìn ra cố vấn là kiểu thích buôn chuyện.
Sau khi nói chừng mười phút, mới chịu để Phó Mặc Tranh rời đi.
Phó Mặc Tranh đã đi xuống tầng, cố vấn vẫn đứng vịn cầu thang, nói vọng xuống tầng dưới với cô: “Chờ hai người tốt nghiệp rồi kết hôn, nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đấy”
“..” Mình mới yêu thôi, chưa gì đã tốt nghiệp rồi kết hôn, tốc độ hơi thần tốc rồi!
Phó Mặc Tranh giật giật khóe miệng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn đáp: “Vâng.”
Rồi xách cặp vội vã bỏ chạy.