Chương 1063:
Phó Mặc Tranh đã nửa tháng không về ký túc xá. Vừa mới trở về, dự định thu dọn một ít quần áo và vật dụng thường ngày đến tiểu khu Lục Thành.
Cô và Lâm Bạc Thâm như vậy, cũng xem như nửa sống chung.
Dù sao, cũng thường xuyên đến đó ăn, việc ở lại qua đêm là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng vừa mở tủ ra, cô phát hiện thiếu rất nhiều quần áo, nhìn qua một hồi lâu cũng không thấy.
Cho đến khi Chu Tiểu Ninh từ bên ngoài trở về ký túc xá. Phó Mặc Tranh quay lại thì thấy Chu Tiểu Ninh đang mặc một chiếc áo len mới mà cô mới mặc hai lần.
Lý Duyệt và Chu Tiểu Ninh trở lại cùng nhau. Vừa thấy Phó Mặc Tranh quay lại, tươi cười chào đón.
“Tranh Tranh, cuối cùng thì cậu cũng về. Mình nghe Giản Mông nói cậu bị bỏng, khỏi chưa?”
Phó Mặc Tranh nói với Lý Duyệt: “Mình không sao, đã đỡ rồi.”
“Tốt quá. Lần trước mình bảo với Giản Mông, ba chúng ta cùng nhau đến bệnh viện thăm cậu, nhưng cậu gọi điện bảo xuất viện rồi, nên chúng mình không đi nữa.”
“Không sao, cũng không là bị thương nặng.”
Chu Tiểu Ninh cười tủm tỉm nói: “Mấy hôm nay, cô hôm nào cũng không về, ở nhà của tiền bối Lâm, đúng không?”
Giọng điệu quái gở.
Phó Mặc Tranh bĩu môi nói: “Đây là chuyện của tôi. Tiểu Ninh, áo len của cô ở đâu ra vậy?”
Chu Tiểu Ninh nhướng mày: “Đương nhiên là tôi mua rồi. Cô có thắc mắc gì không?”
Phó Mặc Tranh hỏi: “Vậy thì nói cho tôi biết, chiếc áo len này của nhãn hiệu gì và giá bao nhiêu?”
Chu Tiểu Ninh hoảng sợ, nhưng nhanh chóng tự tin nói chuyện này làm gì, tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“Bởi vì tôi cũng có một chiếc áo len giống hệt nhau, nhưng đúng mấy hôm tôi không ở ký túc xá, chiếc áo len đó đã biến mất”
Nghe vậy, Chu Tiểu Ninh trở nên kích động, thẹn quá hóa giận: “Phó Mặc Tranh, cô có ý gì? Ý cô là tôi đã trộm áo của cô?”
Cô hỏi Lúc trước cô bất ngờ bị bỏng, đi vội vàng nên trong mười ngày vắng mặt, tủ không khóa.
Trước khi cô ấy đi, cái tủ rất ngăn nắp, nhưng bây giờ bị lật tung bừa bãi.
Vẻ mặt Phó Mặc Tranh bình tĩnh nói: “Tôi muốn giải quyết nội bộ, nhưng nếu cô cứ nhất quyết không hối cải như thế này, thì tôi chỉ đành báo cảnh sát.”
Chu Tiểu Ninh nghiến răng: “Phó Mặc Tranh! Chỉ là một cái áo thôi?
Cứ cho là tôi mặc thì thế nào, cùng lắm thì trả lại cho cô!”
Trong cơn tức giận, Chu Tiểu Ninh lỡ miệng nói ra sự thật.
“Vậy bây giờ cô thừa nhận cô đã lấy chiếc áo len này từ tủ của tôi?”
Chu Tiểu Ninh cắn đầu lưỡi, sắc mặt tái nhợt xấu hổ nhưng lại táo tợn đến cùng: “Ta mượn quần áo của cô mặc mấy ngày thì sao? Chúng ta là bạn cùng phòng, có không biết thế nào là tình bạn “Chúng ta quả thật là bạn cùng phòng, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô có coi tôi là bạn không, có sự tôn trọng tối thiểu với tôi không. Nếu như đối với tôi còn không có sự tôn trọng cơ bản nhất, sao tôi phải có tình bạn với cô?”
Chu Tiểu Ninh cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Mặc Tranh: “Vậy chuyện này cô không bỏ qua đúng không?”
Chu Tiểu Ninh cởi áo len ném cho Phó Mặc Tranh: “Trả lại cho cô!
Thế còn chưa được sao!”
Chiếc áo len rơi trên mặt đất, Phó Mặc Tranh không cúi người nhặt lên, cũng không nói thêm câu nào với Chu Tiểu Ninh.
Thay vào đó, cô quay người, đi đến tủ quần áo, tìm một vài bộ quần áo thường mặc, nhét chúng vào vali rồi nhét các sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm, son môi mà cô thường xuyên sử dụng vào vali.
Thấy vậy, Lý Duyệt hỏi: “Tranh Tranh, cậu định chuyển đi sao? Tiểu Ninh chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cậu đừng chấp cậu ấy. Mọi người đã sống với nhau lâu như vậy, nói rõ là ổn rồi. Cậu không cần phải chuyển đi”