Cho đến khi Phó Mặc Tranh ôm quần áo ngủ chạy vào phòng tắm, Lâm Bạc Thâm mới nhìn chiếc vali mở trên sàn.
Trong vali, quần áo chất đống ngổn ngang sách vở.
Lâm Bạc Thâm khẽ nhếch môi, nhẹ lắc đầu.
Sau đó cúi xuống lấy từng thứ trong vali của cô ra sắp xếp lại.
Khi Phó Mặc Tranh tóc ướt sũng, từ phòng tắm đi ra, Lâm Bạc Thâm trực tiếp ôm cô vào lòng, cầm lấy chiếc khăn tắm trong tay cô, xoa xoa cái đầu nhỏ ướt nhẹp.
“Anh giúp em sắp xếp hành lý rồi?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Cứ để nó lộn xộn ở đó, bạn học PHó, anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế”
Phó Mặc Tranh cười ngọt ngào: “Em lộn xộn như thế, ở lâu với em, chắc có thể chữa khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bạn học Lâm: Lâm Bạc Thâm siết chặt khuôn mặt nhỏ của cô.
Ngày hôm sau, sau giờ học Phó Mặc Tranh trở lại tiểu khu Lục.
Thành. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy ở huyền quan đặt đầy hộp quà của các nhãn hiệu chăm sóc da.
Phó Mặc Tranh ngạc nhiên, liếc nhìn vào chiếc túi giấy hàng hiệu, trong đó có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và son môi.
“Bạc Thâm? Anh về rồi à?”
Cầm túi giấy lớn đựng các sản phẩm chăm sóc da, cô chạy đến thư phòng, Lâm Bạc Thâm quả nhiên đang làm việc.
“Đây là cho em sao?” Phó Mặc Tranh nheo mắt cười ngọt ngào với anh.
Lâm Bạc Thâm ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính xách tay. Anh vốn đang ngồi thẳng lưng, thấy cô người có hơi thả lỏng, dựa vào ghế.
“Mở nó ra và xem nó có hợp không. Anh mua theo mấy nhãn hiệu mà em vứt hôm qua’“
Phó Mặc Tranh lật xem những chiếc túi giấy hàng hiệu đó, nói, “Em sẽ dùng hết những thứ anh mua, nhưng anh mua nhiều như vậy, chắc tốn nhiều tiền lắm?”
Lâm Bạc Thâm khẽ “ừm” một tiếng, không quan tâm lắm.
Phó Mặc Tranh lật xem, thấy có rất nhiều loại son, nhãn hiệu khác nhau, số hiệu khác nhau: “Mấy thỏi này đều là anh chọn hả?”
“Nhân viên bán hàng gợi ý. Anh chọn không khéo. Không biết em thích màu gì.”
Phó Mặc Tranh lật xem số màu, chính là màu hồng cánh sen bị nguyền rủa trên mạng.
“Bạc Thâm, anh bị lừa “Nhân viên ở đó bán cho anh màu khó bán nhất”
Lâm Bạc Thâm hơi nhíu mày, cầm lấy thỏi son cô đưa cho, mở ra, vặn một cái ra màu hồng: “Cái này không xinh sao?”
Phó Mặc Tranh: “… đẹp ở đâu hả, chết mất”
Lâm Bạc Thâm kéo cô vào lòng, ngồi xuống: “Bôi cho anh xem”
Phó Mặc Tranh bôi sôi, thử màu rồi quay đầu lại chỉ cho Lâm Bạc Thâm: “Anh nhìn đi, không thấy xấu dã man sao?”
“Không phải trông rất xinh sao?”
Thoa lên môi cô hồng hào, mềm mại, nhìn là chỉ muốn cắn một miếng thôi.
Cũng chỉ có một người da trắng nõn như Phó Mặc Tranh mới có thể cân được cái màu hồng cánh sen đáng nguyền rủa này. Nhưng cô chỉ tô nó một lần trước mặt Lâm Bạc Thâm, từ đó về sau không động đến nữa.
Khi Lâm Bạc Thâm hỏi, Phó Mặc Tranh nói rất hay rằng vì anh mua, cho nên là đồ vật quý giá phải cất giữ cẩn thận, không được vứt lung tung.
Sau lưng, cô không ít lân phàn nàn với Diệp Duy, Lâm Bạc Thâm đúng là dùng ánh mắt “trực nam chọn son.
Sau khi Phó Mặc Tranh chuyển đến tiểu khu Lục Thành để sống cùng Lâm Bạc Thâm, mối quan hệ giữa hai người đột nhiên phát triển nhanh chóng.
Tình yêu của Lâm Bạc Thâm dành cho cô ngày càng tăng lên. Mà cô ngày càng trở nên kiêu căng và tùy hứng với Lâm Bạc Thâm.