Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1077



Chương 1077:

 

Khi lên núi, bọn họ không ngồi cáp treo, Lâm Bạc Thâm và Thịnh Hoài Nam thường xuyên rèn luyện thân thể nên thể lực không có gì để nói, nhưng Phó Mặc Tranh và Diệp Duy thì đã thở hổn hển ở phía sau.

 

Diệp Duy đỡ eo, ở phía sau kêu lên: “Này, hai người các anh có thể đi chậm lại chờ bọn em một chút được không?”

 

Thịnh Hoài Nam đứng ở bậc thang trên núi, xoay người lại nhìn các cô, cười nhạo nói: “Lúc ở dưới chân núi bọn anh đề nghị đi cáp treo vì sợ thể lực của hai người không được tốt, nhưng là ai đã dứt khoát từ chối vậy?”

 

Diệp Duy chu môi, nói: “Làm sao mà em biết được leo một ngọn núi nhỏ thế này mà cũng sẽ mệt như vậy chứ! Ngọn núi này nhìn qua cũng đâu có cao đâu!”

 

Thịnh Hoài Nam bất đắc dĩ vươn tay về phía cô ấy: “Đến đây, anh đây kéo em đi.”

 

Diệp Duy liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Xem ra anh còn có lương tâm”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phó Mặc Tranh, cúi người xuống trước mặt cô, bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ xuống bả vai của chính mình: “Lên đây, anh cõng em”

 

“… Sẽ rất mệt đấy, em còn có thể kiên trì mà”

 

“Đừng có nhỏ nhen nóng nảy như vậy, đợi đến lát nữa mệt đến mức không nhúc nhích được thì đừng có bắt anh cõng em.”

 

Mặt của Phó Mặc Tranh càng trở nên đỏ hơn sau khi nghe những lời Lâm Bạc Thâm nói, mặc dù cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cô thực sự không thể nghĩ đến việc leo xuống nữa, quả thực rất mệt mỏi…

 

Người nào đó vô cùng ngoan ngoãn mà trèo lên lưng của Lâm Bạc Thâm.

 

Diệp Duy bị Thịnh Hoài Nam kéo đi ở phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn xem Phó Mặc Tranh và Lâm Bạc Thâm không theo kịp vẫn còn đang ở phía sau thì thấy một cảnh này, vô cùng ngưỡng mộ.

 

“Mẹ nó, Thịnh Hoài Nam, anh khỏe mạnh như vậy thì phải học tập.

 

đàn anh Lâm một chút đi! Anh nhìn xem người ta đối xử với bạn gái như thế nào hả? Trực tiếp cõng lên luôn kia kìa!”

 

Thịnh Hoài Nam không cam lòng chịu yếu thế, hùng hổ vỗ vỗ bả vai của mình: “Đến đây, cô gái à, ông đây cõng em, anh cõng em cũng chỉ coi như cõng không khí thôi!”

 

Diệp Duy liếc anh ta một cái: “Anh nên cảm ơn rằng bà đây vẫn còn chút sức lực, không cần anh phải cõng!”

 

Ở phía trước, Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy đang cãi nhau ầm ï đã sắp trèo lên đến đỉnh núi rồi mà thấy vẫn còn dư thừa sức lực.

 

Phó Mặc Tranh ôm cổ Lâm Bạc Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào cổ của anh ấy, hỏi: “Bạc Thâm, nếu như anh mệt mỏi thì có thể để em đi xuống đi bộ một lúc”

 

Giọng nói của Lâm Bạc Thâm vẫn rất vững vàng ung dung: “Thể lực của anh không kém như em nghĩ đâu.”

 

Phó Mặc Tranh đương nhiên biết rõ rằng thể lực của anh ấy tốt như thế nào, ví dụ như ở một phương diện khác, cô ấy đã mệt đến muốn chết rồi mà anh ấy vẫn còn hứng thú dồi dào.

 

Khi sắp lên đến đỉnh núi, bởi vì Lâm Bạc Thâm phải cõng nặng nên trên trán thấm ra không ít mồ hôi, Phó Mặc Tranh lấy khăn giấy từ trong túi ra lau giúp anh ấy.

 

“Chờ lát nữa đi xuống núi, chúng ta đi cáp treo có được không, em sẽ không khoe tài nữa”

 

Lâm Bạc Thâm đỡ cô ấy ngồi lên bệ đá, cười yếu ớt: “Được.”

 

Khi đến ngôi chùa ở trên đỉnh núi, Lâm Bạc Thâm mới thả Phó Mặc Tranh từ trên lưng xuống.

 

Bốn con người nam thanh nữ tú ở trên đỉnh núi thưởng thức phong cảnh rất lâu, hai người đàn ông còn giúp hai cô gái chụp lại rất nhiều ảnh.

 

Diệp Duy vui vẻ nói: “Đàn anh Lâm, anh ra đây đứng cùng Tranh Tranh đi, em chụp cho hai người một tấm ảnh chung”

 

Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh đứng dưới một gốc cây cổ thụ lớn, sau lưng chính là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.

 

“Tôi nói này hai người, hai người có thể thân mật hơn một chút có được không, đàn anh Lâm, anh giơ tay ra ôm Tranh Tranh đi.”

 

Ngược lại Lâm Bạc Thâm cũng rất phối hợp, anh ấy ôm Phó Mặc Tranh vào trong ngực, vật nhỏ trong ngực anh ấy cũng nghiêng đầu sang tựa vào lồng ngực của anh ấy, bàn tay bé nhỏ còn ôm lấy eo của anh ấy.

 

Tách tách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.