Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1078



Chương 1078:

 

Diệp Duy chụp liên tiếp mấy tấm ảnh: “Kỹ thuật của tôi thật là tốt mà, đợi tôi rửa mấy bức ảnh chụp chung này ra rồi sẽ đưa cho hai người.”

 

Phó Mặc Tranh chạy tới: “Cho tớ xem một chút.”

 

Diệp Duy được đà nói: “Tớ chụp không tệ chứ?”

 

Phó Mặc Tranh nhận xét: “Chụp khá tốt đấy, chỉ là nụ cười của Bạc Thâm quá tỉnh tế rồi cho nên cũng không thể nhìn ra là anh ấy đang cười.”

 

Thịnh Hoài Nam lại gần, nhìn một cái, cười nói: “Này, Tranh Tranh, em hãy bằng lòng đi, khi đứng cạnh em mà nó không dùng nét mặt của một tảng băng đang chơi bài poker đã là tốt lắm rồi, vẻ mặt như vậy đã được coi là một bông hoa nở trong mùa xuân ấm áp rồi đó, được chưa?”

 

Lâm Bạc Thâm cũng từ chỗ cây cổ thụ đi tới, hơi cau mày lại: “Anh không cười sao?”

 

Anh ấy nhớ là vừa rồi anh ấy có cười rất rõ mà.

 

Lâm Bạc Thâm liếc nhìn màn hình máy ảnh, nói: “Như thế này mà không phải là cười sao?”

 

Phó Mặc Tranh dùng ngón tay nhỏ của mình đâm đâm vào khuôn mặt của anh ấy trong màn hình máy ảnh, nói: “Anh nhìn biểu cảm không tình nguyện của anh này, người nào không biết còn tưởng răng anh bị cưỡng ép chụp ảnh chung với em đấy”

 

“Làm sao mà biết được, đây không phải là một nụ cười rất rực rỡ à?”

 

Một lúc sau, Thịnh Hoài nam và Diệp Duy đi vào trong nhà vệ sinh để rửa tay.

 

Phó Mặc Tranh đã tiêu tốn rất nhiều thể lực rồi nên cô ấy nhanh chóng bị thu hút bởi những người bán xúc xích nướng ở trên đỉnh núi.

 

Lâm Bạc Thâm mua cho cô ấy hai cái xúc xích nướng, mỗi tay Phó.

 

Mặc Tranh đều cầm một cái, ăn rất ngon.

 

Phó Mặc Tranh kéo Lâm Bạc Thâm đi vào trong chùa để cầu nguyện: “Bạc Thâm, chúng ta đi vào trong đây dạo một chút đi, người ta nói rằng cầu nguyện ở núi Phổ La rất linh, chúng ta hãy cầu nguyện một điều đi”

 

Lâm Bạc Thâm bị cô ấy kéo đi, bất đắc dĩ cười, nói đùa: “Không ngờ rằng em còn trẻ như vậy mà đã rất mê tín rồi”

 

“Em chỉ thích cầu nguyện thôi, sau này chúng ta còn có thể cùng nhau đi khắp nơi cầu nguyện, điều đó thật tuyệt vời biết bao.”

 

Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh cùng nhau quỳ xuống trước mặt bức tượng Phật.

 

Lâm Bạc Thâm nhắm hai mắt lại, chắp hai tay lên, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang thực sự cầu nguyện vậy.

 

Phó Mặc Tranh len lén mở một mắt ra, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang nhìn anh ấy: “Bạc Thâm, anh cầu nguyện điều gì vậy?”

 

Lâm Bạc Thâm vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ cười nhạt nói: “Ước nguyện nói ra sẽ không thành sự thật được đâu. Nghiêm túc một chút đi”

 

“Ồ, vậy em cũng sẽ không nói cho anh biết đâu”

 

Phó Mặc Tranh lập tức nhắm mắt lại, chắp hai tay lên, thành kính cầu nguyện.

 

Cô ấy thầm lẩm bẩm ở trong lòng: “Con hy vọng Phật Tổ phù hộ cho con và Bạc Thâm có thể ở cùng một chỗ với nhau cả đời.”

 

Sau khi cầu nguyện xong, hai người dắt tay nhau ra khỏi chùa thì vô tình gặp được một nhà sư đang quét sân.

 

Nhà sư đang quét sân kia nhìn thấy ở bên này có một đôi tình nhân trẻ tuổi, một tay cầm lại cây chổi lên, một tay hành lễ chào với bọn họ, gọi bọn họ lại: “Hai vị thí chủ, xin hai người dừng bước”

 

Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh dừng bước, quay người lại.

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Đại sư, có chuyện gì không ạ?”

 

Ánh mắt tang thương của nhà sư quét sân quan sát gương mặt của Lâm Bạc Thâm, sau đó quay qua nói với Phó Mặc Tranh: ữ thí chủ này có lông mày thuần khiết ngây thơ, xuất thân từ danh môn cao quý, số phận là đại phú đại quý chính là Phượng Hoàng ở trên trời, là ngọc trong lòng bàn tay. Nhưng nếu cô kết hôn với bị nam thí chủ này thì sợ rằng số phận sẽ bị phá hủy, nghiêm trọng hơn là còn có thể đe dọa đến tính mạng”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh lập tức trắng bệch, cô ấy cau mày nhìn chằm chằm nhà sư quét sân kia: “Ông nói bậy nói bạ! Mặc dù ông là nhà sư nhưng cũng không thể ăn nói bừa bãi như vậy, không thể há miệng ra thích nói gì thì nói!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.