Chương 1080:
Cho dù người làm tổn thương cô ấy là chính anh ấy thì cũng không thể.
Phó Mặc Tranh cong mắt cười nhìn anh: “Em biết là anh rất yêu thương em, anh tuyệt đối sẽ không làm em bị tổn thương đâu”
Lâm Bạc Thâm cúi xuống hôn vào trán cô ấy.
Đảo mắt một cái đã đến lễ Giáng Sinh.
Những bông hoa tuyết trắng nhỏ bay lơ lửng khắp bầu trời Đế Đô.
Phó Mặc Tranh không có lớp học vào buổi chiều nên cô vùi mình ở trong nhà trọ Lục Thành, nằm ở bên cửa sổ với bàn tay nhỏ bé ra đỡ lấy những bông tuyết lạnh như băng.
Ba ngày trước, Lâm Bạc Thâm đã nhận một vụ kiện mới, đi theo thân chủ đến thành phố S để thu thập thêm chứng cứ, anh ấy đi công tác đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Trước khi Lâm Bạc Thâm rời đi, anh ấy đã làm sẵn rất nhiều thức ăn để ở trong tủ lạnh, đến giờ ăn cơm, Phó Mặc Tranh chỉ cần bỏ thức ăn vào trong lò vi sóng hâm lại là có thể ăn.
Nhưng cơm thì vẫn phải tự mình nấu.
Nhưng ngay cả công việc nấu cơm rất đơn giản mà người nào đó cũng có thể đổ nhiều nước nấu thành cháo hoặc nấu ít nước khiến cho cơm rắn lại và có khi còn sống.
Điều này khiến cho người nào đó rất đâu đầu, cô ấy cũng quá vô dụng rồi.
Nhưng cũng may người nào đó có tinh thần quật cường, sau hàng loạt thất bại cuối cùng cũng có thể cảm đúng mực nước một lần, không ít không nhiều, rất vừa vặn. Người nào đó nấu ra được một nồi cơm tươm tất thì lập tức chụp ảnh lại gửi cho Lâm Bạc Thâm xem.
Dường như Lâm Bạc Thâm bận rộn rất nhiều công việc nên hai hay ba giờ sau anh ấy mới trả lời cô ấy: “Mặc Bảo đã trưởng thành rồi, có thể tự mình nấu cơm nè”
Phó Mặc Tranh: Ăn xong bữa tối sớm, Phó Mặc Tranh nhìn tuyết ở ngoài cửa sổ rơi xuống càng ngày càng lớn, cô ấy lập tức muốn đi xuống dưới sân của nhà trọ để chơi đắp người tuyết.
Bởi vì đang trong dịp lễ Giáng Sinh nên ở bên ngoài giăng rất nhiều đèn hoa, còn có rất nhiều ông già Noel nữa.
Cô ấy muốn rủ Diệp Duy ra ngoài đi chơi Giáng Sinh với mình nhưng có thể bây giờ Diệp Duy đang có hẹn với Thịnh Hoài Nam rồi, căn bản không để ý đến người bạn thân từ nhỏ này.
Hơi cô đơn.
Ở bên này, sau khi Lâm Bạc Thâm vừa xuống máy bay, anh ấy mở điện thoại di động ra thì thấy Phó Mặc Tranh đăng trên dòng trạng thái trong vòng bạn bè.
“Giáng sinh một mình” Phía sau là một biểu tượng cảm xúc nhỏ tội nghiệp.
Khóe môi Lâm Bạc Thâm khẽ giật giật, thật sự có chút đáng thương.
Phó Mặc Tranh mặc một chiếc áo khoác nhung, chân đi giày chống trượt, chạy lên sân thượng lấy chiếc xẻng nhỏ rồi chạy xuống sân đắp người tuyết.
Ở dưới sân của nhà trọ có mấy đứa trẻ đang đi theo cô ấy đắp người tuyết.
Lâm Bạc Thâm đang cầm một chiếc ô, vừa mới bước vào nhà trọ đã nhìn thấy ở cách đó không xa có Phó Mặc Tranh và những đứa trẻ đang chơi đùa, cô ấy ngẫu nhiên trở thành vua của bọn trẻ.
Xem ra anh ấy không ở nhà, cô ấy cũng có một khoảng thời gian vui vẻ.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác nhung dày màu trắng và quấn chiếc khăn quàng kẻ ô vuông màu vàng kem, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếc khăn quây kín qua cằm, nhìn qua thì thấy không lớn tuổi hơn mấy đứa trẻ bên cạnh bao nhiêu cả.
Lâm Bạc Thâm đi tới sau lưng cô ấy, che ô cho cô ấy.
Phó Mặc Tranh đang cúi đầu cố gắng đắp người tuyết nên không chú ý có một chiếc ô ở trên đầu.
Cho đến khi đứa bé đứng bên cạnh chân cô cất tiếng gọi: “Anh, anh đắp người tuyết với bọn em không?”
Phó Mặc Tranh khó hiểu: “Ở đây làm gì có anh trai nào, chị là chị gái mà…
Ngay khi cô ấy vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Bạc Thâm đang đứng cầm ô ở trước mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà ngày đêm mình khao khát kia, ánh mắt cô ấy phát sáng như dải ngân hà, kinh ngạc đến mức kích động, nhảy vào trong ngực anh ấy, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng ôm chặt lấy cổ của anh ấy.