Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1085



Chương 1085:

 

Chắc hẳn là Phó Hàn Tranh sẽ không cho Tiểu Đường Đậu mua nhà trọ để sống một mình ở gần trường học đâu, cho dù có mua nhà trọ đi chăng nữa, anh cũng sẽ nói cho cô biết, cô không thể không biết được.

 

Chu Tiểu Ninh nhân cơ hội này nói những lời khiêu khích: “Tranh Tranh ở cùng phòng với bạn trai của cậu ấy đó cô. Mà cô ơi, cô thật sự không biết chuyện này sao ạ? Cháu còn cho rằng Tranh Tranh đã nói với cô rồi chứ, cậu ấy đã chuyển đến nhà bạn trai của cậu ấy sống sau khi bị áp lực từ chuyện trong gia đình”

 

Bạn trai ư?

 

Mộ Vi Lan nhíu lông mày càng chặt hơn.

 

Từ khi nào mà Đường Đậu lại quen biết bạn trai chứ? Đã vậy hai đứa còn sống cùng nhau sao?

 

Đây chắc chắn là một tia sét đánh xuống vùng đất bằng phẳng, nó bùng nổ khiến cho Mộ Vi Lan trở tay không kịp nữa.

 

“Vâng ạ, cô ơi, có phải là cháu đã nói nhầm không ạ?” Chu Tiểu Ninh làm ra dáng vẻ một cô gái ngây thơ không biết chuyện gì hết, lập tức.

 

che miệng lại.

 

Mộ Vi Lan nói: “Không đâu, cô cảm ơn cháu nhé, cô còn có chuyện phải làm nên đi trước đây”

 

“Cô ơi, cô đi thong thả ạ”

 

Chu Tiểu Ninh nhìn theo bóng dáng của Mộ Vi Lan từ từ rời khỏi, từ trong đáy mắt hiện lên một ý cười như đã đạt được mục tiêu của mình.

 

Phó Mặc Tranh không sợ trời cũng không sợ đất, nhưng cuối cùng cô bé vẫn phải sợ bố mẹ chứ?

 

Hừ, cho dù cô bé được bố mẹ giáo dục tốt thế nào đi chăng nữa, cô bé vẫn nên biết đối nhân xử thế như thế nào mà.

 

Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi từ ký túc xá, cô lại tiếp tục gọi điện thoại cho Phó Mặc Tranh.

 

“Alo ạ, Mộ Mộ, vừa nãy con đang ở căn tin hơi ầm ï một chút, nên con không nghe điện thoại được. Có phải là mẹ gọi điện cho con vì mẹ nhớ con rồi đúng không?”

 

Mộ Vi Lan nghe thấy giọng nói của con gái rất nhẹ nhàng lại mang theo vài phần non nớt trẻ con, nhưng làm thế nào cô cũng không thể vui *..* Khuôn mặt của Phó Mặc Tranh trở nên trắng bệch trong tích tắc.

 

“Nói đi, Đường Đậu à, con còn định giấu diếm mẹ và bố của con những bí mật động trời gì nữa hả?”

 

Phó Mặc Tranh lập tức khua tay múa chân, còn đầu thì lắc liên tục giống như cái trống lắc, nói: “Con không có! Con xin thề với mẹ là con không có thật mài”

 

Mộ Vi Lan cắn cắn môi, cô cảm thấy chuyện này quá lớn rồi, cô cũng không có cách nào xử lý triệt để, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Phó Hàn Tranh.

 

Phó Mặc Tranh tay nhanh hơn não vội vàng giành lấy điện thoại trên tay của Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, mẹ định làm gì ạ?”

 

“Gọi điện thoại cho bố con chứ làm gì, mẹ sẽ nói cho bố con biết chuyện tốt mà con đã làm”

 

“Không được!”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh khóc lóc thảm thiết, cô mím môi lại, kéo cánh tay của Mộ Vi Lan, lắc qua lắc lại làm nũng, cô còn khóc to hơn nữa: “Mộ Mộ, con xin mẹ đó, tạm thời mẹ đừng nói cho bố biết có được không? Bố con mà biết được chắc chắn ông ấy sẽ đánh chết con cho mà xem, chẳng lẽ mẹ lại nhẫn tâm nhìn Tiểu Đường Đậu con đây bị đánh sao ạ? Mộ Mộ… Mẹ không phải đã nói mẹ là người thương con nhất sao, mẹ giúp con giấu chuyện này một lần thôi, có được không? Con không nói, mẹ cũng không nói, vậy thì làm sao bố có thể biết được chứt”

 

Mộ Vi Lan nhíu mày nhìn cô bé, cô thở dài: “Đường Đậu à, bình thường con toàn gây ra tai họa, mẹ có thể giúp con giấu chuyện đó, nhưng con có biết rằng chuyện lần này con đã vô cùng to gan rồi không? Không được, mẹ nhất định phải gọi điện nói cho bố con biết mới được, không sớm thì muộn bố con cũng sẽ biết được chuyện này, lân này, mẹ không thể trở thành đồng phạm cùng con được rồi: “Mộ Mộ, đừng mà mẹ… Con biết sai rồi, đã được chưa? Cầu xin mẹ đó, Mộ Mộ ơi, bố con thật sự sẽ bắt con quay mặt vào tường mà nghĩ về lỗi lầm của mình đó”

 

“Quay mặt vào tường để sám hối là cách nhẹ nhàng nhất rồi, Phó Mặc Tranh, con có biết rằng chuyện con làm lần này là rất quá đáng không hả?”

 

Khóe mắt Phó Mặc Tranh chứa đầy nước mắt, cô bé vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ, là con đã quá đáng rồi, Mộ Mộ, mẹ cứu con đi mà, ngàn vạn lần mẹ đừng nói cho bố con biết mà”

 

Mộ Vi Lan bị cô bé làm nũng, nhõng nhẽo đến nỗi quên đi sự tức giận, cô buông cánh tay nhỏ của cô bé ra, nghiêm mặt nói: “Bây giờ mẹ có thể tạm thời không nói cho bố con biết, nhưng con nhất định phải nói rõ ngọn ngành sự việc cho mẹ, bạn trai của con là ai hả, con quen biết cậu ta được bao nhiêu lâu rồi, đối phương là người như thế nào vậy?”

 

Phó Mặc Tranh giơ cánh tay nhỏ nhắn lên, làm tư thế thề thốt, nói: “Nhất định…… nhất định ạ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.