Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1087



Chương 1087:

 

Lâm Bạc Thâm lớn hơn Phó Mặc Tranh bảy tuổi, hơn nữa, tâm trí của anh cũng thành thục và chững chạc hơn nhiều so với cô, anh không phủ nhận, việc đón cô đến ở chung với mình cũng một phần là vì anh có tâm tư riêng ở bên trong chuyện này, đó chính là muốn khiến cho một cô gái đơn thuần, trong sáng giống như cô bị nhốt chặt trong tòa thành bảo vệ của anh, chỉ thuộc về riêng một mình anh.

 

Cho dù người nhà họ Phó có trách cứ anh, gây khó khăn cho anh, anh cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, dẫu sao thì anh cũng đã lừa gạt đi mất bảo bối trân quý nhất của nhà họ Phó.

 

Phó Mặc Tranh núp ở trong chăn, nhìn dòng tin nhắn mà Lâm Bạc Thâm vừa mới gửi tới, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

 

Lâm Bạc Thâm sẽ ở bên cạnh cô, cùng nhau đối mặt khó khăn.

 

Mới vừa cất điện thoại di động, sau lưng lại bất chợt truyền tới giọng nói lành lạnh của Mộ Vi Lan: “Đã trễ thế này rồi, vẫn còn đang nhắn tin cùng với cậu ta sao?”

 

Trái tim trong lồng ngực của Phó Mặc Tranh đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng xoay người nhìn lại: “Mộ Mộ, mẹ vẫn còn chưa ngủ sao?”

 

“Có phải là nếu như mẹ ngủ rồi, thì con sẽ lập tức chạy đi tìm cậu ta hay không?” Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đơn thuần của con gái, hỏi.

 

Phó Mặc Tranh cắn cắn đôi môi như cánh hoa, nói: “Không có, con chỉ sợ là anh ấy không tìm được con thì sẽ lo lắng mà thôi, cho nên mới muốn gửi cho anh ấy một tin nhắn”

 

Mộ Vi Lan cười khế: “Cũng vẫn coi như là hiểu chuyện”

 

Mộ Vi Lan nhớ tới một vài chuyện tương đối nghiêm túc: “Đường Đậu, nếu như con biết điều thì mau nói cho mẹ biết, con và Lâm Bạc Thâm, rốt cuộc đã phát triển đến mức nào rồi?

 

Bàn tay ở dưới chăn của Phó Mặc Tranh khẽ siết chặt lại, có chút thấp thỏm, nếu như nói cho Mộ Mộ biết, cô và Lâm Bạc Thâm cái gì cũng đã làm qua rồi, vậy thì Mộ Mộ nhất định sẽ nổi nóng nhỉ.

 

Đến lúc đó, nếu như bố cũng biết được, nhất định sẽ lột da lóc xương Lâm Bạc Thâm mất.

 

“Chưa, chưa tới một bước kia” Phó Mặc Tranh ấp úng.

 

Mộ Vi Lan cau mày, tra hỏi: “Không tới một bước kia là một bước nào, nắm tay, hôn môi?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh vùi sâu vào gối: “Vâng”

 

Mộ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn tin tưởng con gái, nói: “Chuyện con và Lâm Bạc Thâm đang quen nhau, mẹ nhất định phải nói cho bố của con biết”

 

“Mộ Mộ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh lập tức sụp đổ, nhìn vào chỉ thấy một vẻ vô cùng thê thảm.

 

Mộ Vĩ Lan: “Nếu như không chủ động nói cho bố của con biết, chờ đến lúc bố của con bị động biết được chuyện này thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Chuyện trước đó con và Lâm Bạc Thâm ở chung cùng với nhau, mẹ có thể che giấu giúp cho con”

 

“Có thật không? Mộ Mộ, mẹ là tốt nhất!”

 

“Đừng vội cảm ơn mẹ, mẹ cũng có điều kiện. Mẹ có thể không nói cho bố của con về chuyện mà con ở chung với cậu ta, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, con phải dọn ra khỏi nhà của Lâm Bạc Thâm, không được ở chung cùng với cậu ta nữa. Con có thể làm được hay không?”

 

Phó Mặc Tranh lập tức đồng ý: “Có thể! Đến khi tựu trường con sẽ lập tức dọn về nhà trọ ở, không tiếp tục ở cùng với Lâm Bạc Thâm nữa”

 

Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chân thành của Phó Mặc Tranh, coi như hài lòng, gật đầu một cái: “Sau này mẹ có nói những chuyện này cho bố của con hay là không, đều phải dựa vào biểu hiện của con đấy, cho nên… Con đừng có nghĩ đến chuyện lừa dối mẹ.

 

Khoảng cách từ Đế Đô đến Bắc Thành rất gần, con cũng biết, thứ mà mẹ có chính là thời gian bay từ Bắc Thành đến Đế Đô để đánh úp con một cách bất ngờ”

 

Xem ra, sau này muốn nương nhờ ở nhà trọ Lục Thành, ăn cơm mà Lâm Bạc Thâm làm, đều biến thành thứ xa xỉ rồi.

 

Mộ Vi Lan dùng thái độ vô cùng chân thành để mà nói với con gái: “Mẹ không để cho con ở chung cùng với bạn trai chính là vì sợ con sẽ bị thương tổn, sợ con bị người ta bắt nạt. Đường Đậu, từ nhỏ con đã được.

 

mẹ và bố của con, còn có ông nội của con nữa, bảo vệ con an toàn ở trong nhà ấm, chưa từng thấy qua người nào có lòng dạ hiểm ác, mặc dù hiện tại con cũng đã thành niên rồi, nhưng mà con vẫn như cũ chỉ là một đứa trẻ nhỏ, bố của con không cho phép con nói chuyện yêu đương vào lúc này, cũng là vì bảo vệ con”

 

Phó Mặc Tranh gật đầu, nói: “Mộ Mộ, con biết mẹ và bố đều là vì bảo vệ con, nhưng mà Mộ Mộ, con thích Lâm Bạc Thâm, con chưa từng cảm nhận được, con lại có thể thích một người đến như vậy, thích đến nỗi muốn mỗi một ngày, mỗi một ngày đều được ở chung cùng một chỗ với anh ấy. Mộ Mộ, lúc mẹ và bố yêu nhau, có loại cảm giác như thế này không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.