Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1094



Chương 1094:

 

Cô bé mới mười tám tuổi thôi mà! Mười tám tuổi vẫn còn là con nít.

 

Trẻ con thì biết cái gì là tình, cái gì là yêu chứ?

 

Mộ Vi Lan cẩn thận nói: “Hàn Tranh! Em nghĩ… Anh cũng không cần phản ứng quá mức về chuyện này. Con bé nghỉ ngơi, về nhà là vì sợ anh biết chuyện này rồi trách mắng mình. Từ lúc con bé về nhà đến giờ, chuyện gì cũng ngoan ngoãn làm theo ý anh, không dám có một chút không vâng lời, con bé làm thế là vì sợ anh tổn thương”

 

Phó Hàn Tranh cảm thấy vừa buồn cười, vừa tức giận: “Vì vậy mấy ngày nay, con bé bưng trà rót nước, gọt trái cây cho anh, không phải vì thật sự yêu thương, kính trọng người cha là anh, mà vì một người đàn ông khác, con bé sợ anh ngăn cản con bé và cậu ta yêu đương, đúng không?”

 

Khóe miệng Mộ Vi Lan hơi giật giật…

 

Trong đầu cô lại nghĩ thầm: Anh nghĩ như vậy cũng gần đúng rồi đấy.

 

Nhưng Phó Hàn Tranh nhìn xa trông rộng, tỉnh táo, biết cách tự kiềm chế, anh sẽ không làm giống cha mình, sẽ không tra hỏi con gái mình một cách trực tiếp.

 

Sau khi bình tĩnh lại, anh bắt đầu tự suy nghĩ về bản thân mình.

 

Phó Hàn Tranh không thể nào hiểu được, anh hỏi Mộ Vi Lan: “Tiểu Lan! Lúc bình thường, anh không đủ cưng chiều, yêu thương con bé sao?”

 

Mô Vi Lan trả lời ngay: “Sao lại như vây, mặc dù anh không nuông chiều Đường Đậu như ông nội con bé, nhưng anh cũng nâng niu con bé trong lòng bàn tay, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, sao con bé còn có thể cảm thấy anh không cưng chiều mình, không yêu thương mình?”

 

Trong cái nhà này, Tiểu Đường Đậu không thiếu hai thứ, thứ nhất là vật chất, thứ hai là tình yêu. Những người lớn trong nhà này luôn dành cho hai chị em họ những điều tốt nhất, đây đủ nhất.

 

Phó Hàn Tranh càng không hiểu: “Nếu anh cưng chiều, yêu thương con bé như thế, sao con bé lại sợ anh, không dám chủ động nói với anh về chuyện này, còn phải nhờ em làm người chuyển lời.”

 

Mộ Vĩ Lan nở một nụ cười nhẹ, biết anh không tức giận, cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Hàn Tranh! Anh đang ghen à?”

 

“Suốt nhiều năm, anh nuôi nấng, yêu thương con gái cưng, đột nhiên con bé yêu một thăng nhóc nào đó bên ngoài, còn giấu diếm anh, anh không nên ghen à?”

 

“Nên! Nên chứ!”

 

Phó Hàn Tranh nói tiếp: “Anh có thể không nhúng tay vào chuyện của mấy đứa trẻ, nhưng anh cũng phải biết rõ đối phương là người thế nao.

 

“Tất nhiên rồi! Em cũng ủng hộ anh làm như thết”

 

Khi Mộ Vi Lan sắp rời khỏi phòng làm việc, Phó Hàn Tranh lại gọi cô: “Đúng rồi! Em đừng nói chuyện này với Đường Đậu, cứ coi như anh không biết chuyện này, coi như em chưa nói gì với ani Mộ Vĩ Lan cố kìm nén nụ cười: “Vừa rồi anh còn nói là mình giận con bé, sao bây giờ lại chú ý đến tâm trạng con bé rồi?”

 

Đúng là miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo!

 

Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi phòng làm việc, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho trợ lý Từ Khôn.

 

“A lô! Từ Khôn! Anh giúp tôi điều tra về một người.”

 

Bên trong phòng ngủ, Tiểu Đường Đậu cầm điện thoại di động, đi qua đi lại để tìm tín hiệu.

 

Rõ ràng cột sóng đầy tràn, vì sao mấy hôm nay cô ấy vẫn không nhận được tin tức từ Lâm Bạc Thâm, dù chỉ là một tin nhắn.

 

Dù hai người xa nhau năm sáu ngày, anh ấy cũng không hề nhớ đến cô ấy à?

 

Thôi! Hay là cô ấy nên chủ động một chút, chứ không biết đợi đến năm nào tháng nào thì cục đá Lâm Bạc Thâm mới chủ động liên lạc với cô ấy.

 

“Bạc Thâm! Anh đang làm gì vậy? Anh về Bắc Thành à?”

 

Cô ấy gửi tin nhắn xong, đợi bốn năm phút vẫn chưa thấy đối phương trả lời.

 

Phó Mặc Tranh lại gửi thêm một tin nhắn: “Lâm Bạc Thâm! Em rất nhớ anh!”

 

“Anh có nhớ em không?”

 

Phía sau còn gửi thêm một sticker cô bé đáng yêu.

 

Khi Lâm Bạc Thâm nhận được những tin nhắn này, Lâm Hải đã tìm được nhà anh ấy ở Đế Đô.

 

Lúc trước, anh ấy cũng từng báo cảnh sát, nhưng Lâm Hải là cha anh ấy, báo cảnh sát không chỉ chẳng có tác dụng gì, mà còn dẫn đến nhiều tin đồn lung tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.