Chương 1095:
Lâm Hải thoải mái ở lại trong nhà Lâm Bạc Thâm.
Lâm Hải đánh giá những vật dụng và đồ trang trí trong phòng: “Cũng được đấy chứ! Con trai của bố giỏi quá, cũng có thể mua nổi nhiều đồ tốt thế này!”
Lâm Hải lại nhìn album được trưng bày trong tủ kính. Đây là bức ảnh chụp chung của Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh, lúc đến núi Phổ La, Diệp Duy đã chụp giúp họ.
Lâm Hải cầm khung ảnh lên, vừa cười vừa nói: “Nam đẹp trai, nữ xinh gái, rất đẹp đôi đấy! Tiểu Thâm! Đây là bạn gái con à? Xinh quá!”
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lạnh lẽo như đao, anh ấy sải bước về phía Lâm Hải, giơ tay cướp lấy khung ảnh trong tay ông ta: “Đừng đụng chạm lung tung vào những thứ này!”
“Được thôi! Không đụng thì không đụng!” Lâm Hải tùy tiện nằm trên sofa, hai tay chắp sau gáy, rất thoải mái, trông vô cùng lưu manh.
“Ông không chịu đi đúng không?”
Lâm Hải gật gù đắc ý: “Tại sao bố phải rời đi? Đây là nhà con trai bố, thì cũng chính là nhà bố mà”
“Được thôi!” Lâm Bạc Thâm thu dọn đồ đạc, ra ngoài rồi đóng sầm cửa.
Sau lưng anh ấy vẫn còn tiếng kêu của Lâm Hải: “Mày đi đâu đấy!
Tối nhớ về nấu cơm cho tao!”
Lâm Bạc Thâm không đuổi được ông ta, cũng không có cách nào dùng pháp luật đuổi ông ta, anh ấy cũng dứt khoát lạnh nhạt, không thèm quan tâm đến ông ta.
Đến khi cái nhà này cúp điệp cắt nước, xem Lâm Hải có thể ở đây được bao lâu?
Lâm Bạc Thâm xách vali đồ ngồi lên xe taxi.
Tài xế hỏi: “Chàng trai, cậu muốn đi đâu?”
Sự tịch mịch thoáng hiện trong đôi mắt Lâm bạc Thâm, anh lạnh nhạt đáp: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, bác cứ lái đi, đợi lúc nào nghĩ ra tôi sẽ báo.
Tài xế bật cười nhưng cũng không nói gì, ông ta cho rằng người trẻ tuổi này đang thất tình, tâm trạng không tốt: “Được rồi, đợi nghĩ ra thì nói với tôi”
Lâm Bạc Thâm nhìn điện thoại di động, Mặc Bảo gửi đến rất nhiều tin nhắn, nhưng điều quan trọng nhất cô nói là nhớ anh.
Anh muốn trở về: Anh cũng nhớ cô.
Nhưng anh lại chẳng có tâm trạng trở về.
Lâm Bạc Thâm chậm rãi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế ngồi, chán nản nghĩ: “Cứ vậy đi, Lâm Hải muốn quấn lấy anh vậy thì cứ tiếp tục quấn đi, dù sao anh cũng còn rất nhiều thời gian để chơi với Lâm Hải.
Người nên sợ hãi phải là Lâm Hải mới đúng, dù gì ông ta cũng đã bước vào nửa tuổi trung niên rồi.
Vậy nên người phải sợ vẫn luôn là Lâm Hải chứ không phải là anh”
Bắc Thành, trong biệt thự Thiển Thủy Loan.
Phó Hàn Tranh nhận được email của Từ Khôn gồm tất cả tài liệu liên quan đến Lâm Bạc Thâm.
“Lâm Bạc Thâm, nam, hai mươi lăm tuổi, người Bắc Thành, nghiên cứu sinh đại học Đế Đô.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn qua những tin tức không quan trọng, sau đó bị hấp dẫn bởi một cái tên.
“Lâm Hải”
Cái tên này thật quen thuộc.
Lật xem tiếp tài liệu điện tử.
Lâm Hải, tám năm trước bắt cóc một đứa bé gái mười tuổi, bị phán án tám năm, trước mắt đã ra tù.
Mắt Phó Hàn Tranh đột ngột tối đi, một làn sóng khẽ gợn trong đáy mắt.
Mộ Vi Lan cầm một cốc cà phê bước vào: “Hàn Tranh, cà phê đã pha xong rồi”
Cô đi vào, đưa cà phê cho Phó Hàn Tranh, thấy Phó Hàn Tranh có phần cứng nhắc, nhẹ cau mày, khẽ gọi anh một tiếng: “Hàn Tranh? Anh sao thế?”
Phó Hàn Tranh phục hồi tinh thần, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Em chắc cái thăng nhóc yêu đương với Đường Đậu tên Lâm Bạc Thâm chứ?”