Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1109



Chương 1109:

 

Bốn cô gái hét lớn: “Này! Cậu bị điên à?”

 

Diệp Duy cười lạnh: “Mấy cậu không muốn ăn cơm cho tử tế thì đừng có ăn nữa.”

 

Việc này khá ồn ào.

 

Hôm nay Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê cũng xuống căng tin mua cơm, hôm nay anh và cô ta cùng nhau làm bảng phân tích ở chỗ giáo sư Đinh.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn lướt qua cũng thấy được Phó Mặc Tranh, mấy ngày không gặp mà có vẻ như cô đã gầy đi rồi, sắc mặt cũng rất kém.

 

Tăng Lê cũng lo lắng nhìn theo tầm mắt của Lâm Bắc Thâm, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Hình như các em ấy có tranh chấp gì đó với các em nữ sinh khác, nếu anh muốn giúp thì ra đó đi”

 

Tăng Lê là một cô gái hiểu chuyện, mặc dù cô ta thích Lâm Bạc Thâm nhưng vẫn thầm hiểu rõ mọi chuyện.

 

“Nếu đã không bỏ xuống được thì sao phải chia tay chứ, mà nếu đã quyết định chia tay thì không chú ý đến cô ấy nữa. Coi như giải quyết dứt khoát mọi chuyện giữa anh và cô ấy”

 

Cuối cùng thì Lâm Bạc Thâm cũng lạnh lùng dời tâm mắt đi.

 

Lúc Phó Mặc Tranh kéo tay Diệp Duy rời khỏi căng tin, mặc dù trong này có rất nhiều người nhưng cô vẫn nhìn thấy Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê đứng xếp hàng mua cơm.

 

Hai người thật sự đến bên nhau rồi.

 

Tất cả những hành động đặc biệt mà Lâm Bạc Thâm từng dành cho cô giờ giống như một giấc mơ vậy, cô tỉnh giấc, tất cả mọi thứ lại trở về như thuở ban đầu.

 

Qua dòng người hối hả, hai người lại lướt qua nhau như hai đường thẳng song song, cũng giống như lần đầu hai người gặp nhau ở nhà họ Phó, chẳng có điểm chung nào cả.

 

Lâm Bạc Thâm vô thức quay đầu lại nhìn, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua dáng người quen thuộc của cô, anh lại không hề dừng lại.

 

Cô chẳng có gì đặc biệt cả.

 

Chỉ là một hành động quay đầu thôi, nhưng cũng đủ để khiến Phó Mặc Tranh mất hết hy vọng.

 

Diệp Duy phát hiện ra Phó Mặc Tranh đang ngẩn ra, quơ quơ tay trước mặt cô: “Tranh Tranh, nhìn gì thế? Đi thôi”

 

Phó Mặc Tranh hoàn hồn lại, không nhìn nữa: “Đi thôi”

 

Nhưng Diệp Duy lại nhìn theo hướng lúc nấy, vô tình nhìn thấy Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê, nói: “Đôi nam nữ chó má”

 

Diệp Duy lại nổi cáu: “Tên khốn này vừa chia tay cậu đã yêu đương với Tăng Lê rồi hả? Hay là anh ta bắt cá hai tay?”

 

“Không được, tớ phải dạy cho họ một bài học!”

 

Phó Mặc Tranh bịt miệng Diệp Duy lại, kéo cô ra khỏi căng tin.”

 

Ra ngoài căng tin, Diệp Duy túm tay Phó Mặc Tranh ra, nhíu mày nói: “Sao cậu không cho tớ đi dạy dỗ bọn họ”

 

Phó Mặc Tranh mệt mỏi nói: “Dù sao thì cũng chia tay rồi. Cậu có đi dạy dỗ bọn họ thì có thể đánh thắng được Lâm Bạc Thâm không?”

 

“,” Nghe cũng đúng.

 

Diệp Duy vỗ ngực nói: “Nhưng dù có sứt đầu mẻ trán thì cũng không thể khuất nhục được”

 

Phó Mặc Tranh cười cười, “Chúng ta về thôi, chiều nay còn có tiết học”

 

“Được rồi, đi thôi. Nhưng mà cậu đừng để bụng đến mấy người kia, họ chỉ là đám người qua đường không biết gì hết thôi”

 

“Ừ, tớ không để ý đâu. Tớ chỉ đang nghĩ là đàn điện tử Đình Xuyên tặng tớ vẫn đang ở nhà Lâm Bạc Thâm, dù sao cũng là quà sinh nhật của Đình Xuyên, chắc tớ cũng phải lấy về chứ nhỉ?”

 

“Tất nhiên là phải ồi, nếu như bị Cố Tiểu Gia biết là cậu để đàn của anh ấy ở nhà tình địch thì kiểu gì cũng tức giận. Tớ thấy Cố Tiểu Gia cũng không tệ, hay là cậu đá Lâm Bạc Thâm, đi theo Cố Tiểu Gia đi”

 

Phó Mạc Tranh nói: “Vậy thì tớ sẽ tự xem thường bản thân mất, Đình Xuyên không phải là lốp xe dự phòng của tớ”

 

“Nói đùa thôi, cậu định bao giờ thì đi lấy đàn? Để tớ gọi Thịnh Hoài Nam đến giúp”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.