Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1117



Chu Tiểu Ninh không những không giận còn đặc biệt uyển chuyển nói: “Ừm… Tôi đúng là sợ cậu và Lâm đại thần vẫn còn liên hệ với nhau.

 

Hôm nay Lâm đại thần hỏi tôi có muốn làm bạn gái của anh ấy hay không, tôi vẫn chưa đồng ý vì sợ nếu đồng ý cậu sẽ tức giận. Dù sao.

 

chúng ta ở chung kí túc xá, tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng”

 

Ngón tay nhỏ bé của Phó Mặc Tranh nắm chặt vào lòng bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt.

 

Cô không muốn lộ vẻ yếu đuối trước loại người hai mặt giống như Chu Tiểu Ninh vì vậy cong môi cười, nói: “Tôi và Lâm Bạc Thâm đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, anh ấy theo đuổi cô hay muốn cô làm bạn gái của anh ấy, chuyển nhỏ nhặt này không cần nói cho tôi, không liên quan gì với tôi cả”

 

“Cậu sao vậy, tôi cũng chỉ lo lắng tình cảm bạn bè giữa chúng ta sẽ tan vỡ vì lý do này thôi mà”

 

Phó Mặc Tranh giêu cợt cười, “Giữa chúng ta có tình bạn sao? Sao tôi lại không biết nhỉ, vỡ hay không không phải cũng như nhau sao?”

 

Chu Tiểu Ninh không nhịn tiếp được nữa, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh lộ ra sự tức giận: “Phó Mặc Tranh, cô đừng tưởng mình là thiên kim tiểu thư thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến. Còn nữa, cô bị Lâm Bạc Thâm đá rồi còn lên mặt cái gì hả? Chẳng qua cũng chỉ là chiếc giày rách”

 

Phó Mặc Tranh không tức giận mà lại còn cười: “Vậy còn cô, cô tự hào vì có quan hệ với Lâm Bạc Thâm. Chuyện này là sao chứ, hay tôi có thể hiểu rằng vì tôi từng qua lại với Lâm Bạc Thâm nên cô cảm thấy cướp đi đồ của tôi thì rất hãnh diện, rất đáng để kiêu ngạo đúng không?”

 

“Côt “Son môi tôi từng dùng cô cũng thích dùng, quần áo tôi từng mặc cô cũng thích mặc, bây giờ ngay cả người đàn ông tôi đã dùng qua cô cũng thích. Chu Tiểu Ninh, thực ra cô không thích Lâm Bạc Thâm, cô thích tôi đúng không?”

 

Chu Tiểu Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Mặc Tranh, cô bớt ăn nói nhảm nhí đi!”

 

“Nếu cô không đến nói nhảm thì tôi làm sao lại nói nhảm với cô chứ?”

 

Chu Tiểu Ninh hừ lạnh: “Bây giờ cô chẳng qua chỉ là vịt chết vẫn còn cứng mỏ. Thực ra, Lâm đại thần chia tay cô chính là đã bỏ rơi cô, cô đau khổ nhưng không nói ra được. Lúc cô và Lâm đại thần bên nhau anh ấy chắc cũng ngủ với cô không ít lần nhỉ? Cô cùng lắm chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý miễn phí mà thôi. Nhưng cô có biết, Lâm đại thần không nỡ đối xử với tôi như vậy, anh ấy nói anh ấy có thể nhịn, bởi vì trong lòng anh ấy tôi rất quý giá”

 

Móng tay của Phó Mặc Tranh như muốn đâm chảy máu lòng bàn tay.

 

Cô không tin, không tin Lâm Bạc Thâm là loại người như thế.

 

Từ trước đến nay cô đều không tin từ trong miệng Lâm Bạc Thâm sẽ nói ra lý do nông cạn này để chia tay với cô.

 

Lâm Bạc Thâm bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi không có thời gian nhàn rỗi ở không.

 

Thịnh Hoài Nam không dưới một lần nghi ngờ lý do mà Lâm Bạc Thâm chia tay với Phó Mặc Tranh. Bởi vì biểu hiện sau khi chia tay của tên này giống như đang dùng công việc để làm tê liệt chính mình.

 

“Lão Lâm, tôi nghiêm túc hỏi cậu, rốt cục vì sao cậu lại chia tay với Tranh Tranh vậy? Tranh Tranh là một cô gái tốt như thế, rất xinh đẹp, tính cách dịu dàng, quan trọng là rất thích cậu. Cậu có thể nói thật với người bạn thân này hay không?”

 

Lâm Bạc Thâm vùi đầu làm việc, thờ ơ nói một câu: “Không thích chính là không thích, điểm này, kẻ lãng tử như cậu chắc là hiểu rõ nhất nhỉ?”

 

“Không phải, không thể nói như vậy được. Loại chuyện gặp dịp thì chơi không đáng để nhắc đến, khi đó cậu vì để có thể mua nhà sống cùng Tranh Tranh mà vay tiền của tôi, rõ ràng cậu rất thật lòng. Như thế thì sao có thể nói không thích là không thích được?”

 

Ngón tay thon dài của Lâm Bạc Thâm đang lật một tờ tài liệu đột nhiên dừng lại, nói: “Tôi mua nhà cho mình ở, không liên quan đến cô ấy”

 

Thịnh Hoài Nam cũng không tiện hỏi nhiều nữa, anh ta hiểu Lâm Bạc Thâm, nếu Lâm Bạc Thâm không muốn nói thì không ai có thể cạy được một chữ từ miệng của anh cả.

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Ngày mai tôi muốn đến thành phố S một chuyến để giải quyết vụ án kia của ông Ngụy. Có lẽ đi chừng hai ba ngày, cậu với Hà An chú ý văn phòng luật một chút.”

 

“Được”

 

Lâm Bạc Thâm vì phải đi công tác nên đem Xương Sườn nhờ Hà An chăm sóc hai ngày.

 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Bạc Thâm đã sắp xếp hành lý xong, lúc chuẩn bị đi đến sân bay vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy quen thuộc.

 

Phó Mặc Tranh đứng chặn ngoài cửa nhà anh, bốn mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc, vừa lo lắng không yên.

 

Lâm Bạc Thâm đè xuống sự rung động trong lòng, thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.