Chương 1125:
Phó Mặc Tranh gật gật đầu: ‘Bố tớ đã liên lạc với bên trường, muốn đưa tớ về nhà ở một thời gian”
Diệp Duy ngẩn người, hỏi: “Chú Phó cho cậu nghỉ học sao?”
“Tớ không biết, bố tớ không nói, tớ cũng không muốn quản, Duy Duy”
“Cũng tốt, cậu phải giữ gìn sức khỏe, chú Phó làm chuyện gì, chắc chắn sẽ không để những tiểu bối chúng ta lo lắng”
Diệp Duy cầm một quả táo lên, lấy dao gọt hoa quả gọt vỏ: “Tớ gọt táo cho cậu ăn nhé, táo này tớ mua ở một tiệm nông sản trên mạng, nhà nông tự trồng đấy, rất ngọt.”
Phó Mặc Tranh không nói gì, cả người có chút trầm xuống.
Diệp Duy không ngừng nói chuyện với cô: “Tranh Tranh, cậu biết không? Tớ nghe nói nếu gọt vỏ táo mà không đứt, lời ước nguyện sẽ thành sự thật đấy, cậu có muốn ước nguyện không?”
“Nếu không gặp được Lâm Bạc Thâm thì tốt rồi”
Cô rất bình tĩnh nói ra một câu như vậy.
Tay cầm dao của Diệp Duy hơi dừng lại, vỏ táo bị đứt rồi.
Phó Mặc Tranh rũ mắt nhìn vỏ táo bị đứt, nhếch miệng nhỏ, giống như đang cười, nhưng lại không vui chút nào: “Vỏ táo đứt rồi, không thể ước nguyện nữa.”
Biểu cảm Diệp Duy cứng ngắc nửa giây, cười nói: “Không sao, cùng lắm tớ giúp cậu gọt quả mới.”
Ánh mắt cô rất thản nhiên nói: “Nhưng đời người không thể bắt đầu lại”
Diệp Duy nhìn bộ dạng mất mát của cô, an ủi nói: “Nếu đã không thể bắt đầu lại thì chúng ta bước ra khỏi đó, thời gian dài chúng ta cũng sẽ quên đi, hơn nữa, chị đại Tranh tốt như thế, đáng có một cuộc sống tốt hơn người khác.”
“Nếu tớ tốt, tại sao còn có người không muốn tớ chứ?”
Cô giống như một đứa trẻ vậy, rất nhạy cảm, rất yếu đuối, Phó Mặc.
Tranh trước đây, không phải người như vậy.
Diệp Duy nuốt nước miếng: “Vậy là anh ta mù rồi”
Con ngươi Phó Mặc Tranh chuyển động, hỏi: “Duy Duy, có phải tớ bệnh rồi không?”
Cô không muốn buồn như thế nữa, cô không muốn khiến bố với Mộ Mộ lo lắng nữa, nhưng lúc muốn cười với họ lại không thể nào cười được, cô rất chán bản thân vô năng, không cách nào làm cho bố và Mộ Mộ yên tâm được.
Giống như bệnh rồi, không muốn nói chuyện, không muốn cười, rất chán nản.
Diệp Duy cố vũ nói: “Cậu ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, khi nào muốn nói chuyện cứ tìm tớ, không cần bưồn bực một mình, chú Phó với cô Mộ thương cậu như vậy, có chuyện gì cậu đều có thể nói với bọn họ, tớ cảm giác được bọn họ có thể hiểu cậu, rất nhanh thôi, cậu sẽ thấy tốt hơn”
Diệp Duy nói chuyện với Phó Mặc Tranh hàng tiếng đồng hồ, Phó.
Mặc Tranh có chút buồn ngủ, đợi cô ngủ rồi, Diệp Duy mới rời đi.
Ra đến ngoài phòng bệnh, Diệp Duy thấy Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan đang ngồi trông bên ngoài.
Diệp Duy bước qua, không quên nhắc nhở Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan: “Chú Phó, cô Mộ, cháu cảm thấy Tranh Tranh có chút là lạ, có dấu hiệu trầm cảm”
Phó Hàn Tranh gật đầu, lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Cô chú sẽ chú ý đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng con bé chắc chắn chịu tổn thương, các cháu tuổi còn nhỏ, rất dễ bị trầm cảm”
Đợi Diệp Duy đi rồi, Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Đường Đậu đang ngủ trên giường qua lớp kính trong suốt.
Mộ Vi Lan nói: “Hàn Tranh, chúng ta đưa Đường Đậu về nhà đi!
Chẳng phải bác sĩ nói rằng con bé đã có thể xuất viện rồi sao, về nhà dưỡng bệnh cũng giống vậy, cả ngày trong bệnh viện, người cũng dễ trầm cảm”
“Được, ngày mai chúng ta làm thủ tục xuất viện, đưa Đường Đậu về nhà dưỡng bệnh”
Mộ Vi Lan nhìn đứa nhỏ đáng thương trong phòng bệnh, thở dài nói: “Mấy hôm nay em đang nghĩ, Hàn Tranh, có phải chúng ta làm sai rồi không? Nếu chúng ta không ép con bé chia tay Lâm Bạc Thâm, kết quả liệu có khác đi không?”
“Nhưng đời người không có giả sử, chúng ta chỉ có thể mừng rằng, ít nhất con bé và Lâm Bạc Thâm làm con bé tổn thương đã chia tay rồi.