Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1128



Đường Đậu sụt sịt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy trưởng thành rồi thì sao, tình yêu sau khi trưởng thành không phải như vậy sao?”

 

“Tình yêu sau khi trưởng thành, nếu đối phương là người con yêu, mà không phải chỉ đơn thuần là tìm đối tượng kết hôn, thì khoảnh khắc.

 

mà con cùng cậu ta xác định quan hệ, vẫn sẽ phấn khởi như vậy, có điều, con không chỉ suy nghĩ cho hiện tại, mà con còn suy nghĩ cho sau này, thậm chí tượng tượng đến lúc các con già rồi, muốn sửa một căn to, cùng nhau trồng hoa cỏ nuôi chó. Có lẽ rất bình lặng, nhưng cũng rất hạnh phúc, tràn ngập cảm giác yên bình.

 

Đường Đậu hỏi: “Nếu đối với tình đầu cũng xuất hiện suy nghĩ cho sau này cùng tương lai, vậy có phải nghĩa là, chuyện này cùng người này đều không thể vượt qua được sao?”

 

Mô Vi Lan tất nhiên biết cô đang ám chỉ ai.

 

Mộ Vi Lan cũng luôn biết rằng, Đường Đậu nghiêm túc với Lâm Bạc Thâm, không phải chơi đùa.

 

Thậm chí, tình cảm Đường Đậu dành cho Lâm Bạc Thâm còn mạnh mẽ, cố chấp hơn những gì cô và Phó Hàn Tranh tưởng tượng.

 

Mộ Vi Lan sờ khuôn mặt nhỏ của con gái, nói: “Cũng không thể nói như vậy, cũng không nhất thiết phải cùng ai đó tượng tượng ra tương lai, nên cả một đời chỉ có thể thích người đó, Đường Đậu, thực ra thế giới này, ai không có ai, ngày tháng vẫn qua đi như thế, cho dù có bị thương nặng đến đâu, cũng vẫn còn năng lực để tiếp tục yêu, con người chính là vậy”

 

Mộ Vi Lan ôm cô vào lòng: “Cho nên, Tiểu Đường Đậu của mẹ à, đừng sợ hãi, tất cả mọi đau bưồn rồi sẽ qua đi. Ông nội con, bố con, mẹ, em trai con, tất cả đều yêu con, con nhận được tình yêu nhiều hơn người khác, con sẽ hạnh phúc thôi!”

 

Lâm Bạc Thâm bắt đầu sa sút tinh thần.

 

Trên sàn nhà phòng trọ Lục Thành đều là vỏ chai rượu, vung vãi lung tung rơi đầy trên đất.

 

Tăng Lê gọi điện anh không bắt máy, gõ cửa cũng không chịu mở.

 

Lâm Bạc Thâm ngồi trên thảm trải sàn, nằm ngoài trên sô pha, say như chết rồi.

 

Xương Sườn nhảy tới, hai chân trước níu cánh tay của anh lay lay.

 

Lâm Bạc Thâm hơi nhập nhèm, ngẩng đầu nhìn Xương Sườn, mỉm cười cưng chiều, giơ tay vuốt vuốt đầu Xương Sườn: “Đừng nghịch, Xương Sườn”“

 

“Meo!”

 

Xương Sườn lấy móng vuốt nho nhỏ cố gắng kéo điện thoại qua, điện thoại di động cứ reo mãi, Lâm Bạc Thâm nhìn lướt qua, màn hình hiển thị tên Tăng Lê.

 

Anh ấn vào nút nhận cuộc gọi.

 

Tăng Lê: “Lâm Bạc Thâm, mở cửa ra cho em, em đang đứng trước nhà anh.”

 

‘Vì Lâm Bạc Thâm uống nhiều quá nên cơ thể lắc lư lảo đảo đi tới cửa.

 

Mở cửa ra.

 

Một mùi rượu nồng nặc phả vào mũi Tăng Lê.

 

“Lâm Bạc Thâm, anh chia tay với Phó Mặc Tranh rồi thì thật sự không thể sống nổi nữa hay sao?”

 

Gần đây Lâm Bạc Thâm không đi tới chỗ của giáo sư Đinh, Tăng Lê hỏi thăm Thịnh Hoài Nam mới biết được Lâm Bạc Thâm cũng không đi tới công ty Luật, từ chối hết tất cả án của thân chủ.

 

Hoàn toàn trở thành một thanh niên sa sút.

 

Lâm Bạc Thâm không hề đếm xỉa tới sự chất vấn và tức giận của Tăng Lê, mà xoay người từ cửa nhà trở vào phòng.

 

“Cô tới đây làm gì?”

 

Tăng Lê nhìn dáng vẻ sa sút của anh, cắn răng, vừa giận vừa tiếc: “Lâm Bạc Thâm, anh thử soi gương nhìn xem dáng vẻ bây giờ của mình đi, quần áo xộc xệch, cả người hôi rình mùi rượu, râu ria cũng không cạo, dáng vẻ nát rượu sa sút! Chỉ vì không còn Phó Mặc Tranh mà muốn hủy đi tương lai của mình luôn sao? Sao anh lại trở thành như vậy chứ? Đây không phải là Lâm Bạc Thâm mà em từng biết!”

 

Lâm Bạc Thâm chán nản ngồi xuống thảm lại lần nữa, nở nụ cười chế giêu, nói: “Lâm Bạc Thâm cô biết có dáng vẻ ra sao?”

 

“Lâm Bạc Thâm mà em biết, là một người cố gắng vươn lên, tuyệt đối không rượu chè be bét, lạnh lùng biết kiềm chế và cũng rất trầm tĩnh, có chuyện gì cũng vững vàng. Làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, anh ấy nên đứng trên tòa án thể hiện tài năng, phấn chấn tinh thần, chứ không phải nằm say vất vưởng như bãi bùn nhão ở đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.