CHương 1142:
“Dù sao cũng là bạn chung trường, đâu cần phải tuyệt tình đến vậy, huống hồ lúc mới đầu mấy người chúng ta đều là bạn thân cả mà”
Phó Mặc Tranh cắn môi đáp: “Đâu phải ngày đầu cậu quen anh ấy đâu, anh ấy vẫn luôn là người đặc biệt như thế. Sao mà lại liên lạc với chúng ta được.”
Vả lại dù anh ấy có gọi cho cô thật, cô cũng chẳng biết phải đối diện thế nào.
Lấy tư cách là người cũ? Lấy tư cách là bạn chung trường? Hay lấy tư cách là bạn cũ?
Phó Mặc Tranh cùng Diệp Duy đã đi dạo phố một ngày, cuối cùng Diệp Duy lái chiếc BMW 3 series trắng của cô ấy, chở Phó Mặc Tranh đến bờ sông để hóng gió.
Lúc đến bờ sông, đã hơn tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Bầu trời đêm đêm nay rất trong, trời đây sao, trăng chìm xuống đáy biển.
Sau khi xuống xe, cái nóng oi bức đã bị gió sông mát mẻ thổi bay, Phó Mặc Tranh bước đến bên sông vươn vai, hít một hơi dài.
Diệp Duy mở cốp lấy ra một tá bia trên xe. “Tranh Tranh, nhìn xem mình mang theo thứ tốt gì đây!”
Phó Mặc Tranh nhìn lại, ánh mắt cả kinh: “Cả hai đứa cùng uống rượu thì lái xe về kiểu gì?”
“Đến lúc đó gọi điện thoại thuê lái xe thay”
Diệp Duy mang theo tá bia, đi bộ đến bờ sông, ngồi trên thêm đá bên bờ với Phó Mặc Tranh.
Hai người mỗi người một lon bia, vừa mở nắp ra thì bia “xì” lên.
“Dô! Cạn ly!”
Phó Mặc Tranh không hay uống, nhưng không phải như hồi bé, một giọt rượu cũng không đụng tới, vẫn có thể uống một chút bia.
Diệp Duy sao, tửu lượng tuy không quá tốt nhưng cũng không tệ, cũng tàm tạm.
Hai người ngồi bên bờ sông hóng gió, uống rượu, trò chuyện rôm rả.
Uống một lon bia xong, chủ đề trò chuyện ngày càng mở rộng, ngày.
càng không kiêng ky gì.
Diệp Duy bá vai cô, cười hỏi: “Tranh Tranh, nói thật đi, cậu vẫn thích Lâm Bạc Thâm đúng không?”
“Không muốn thích nữa” Phó Mặc Tranh cười vui nói.
“Không muốn thích, nghĩa là còn thích?”
Phó Mặc Tranh đứng dậy, ném chai bia đã cạn trên tay xuống sông.
Một vòng cung tuyệt đẹp.
Đối mặt với mặt sông vô tận, cô hét lên: “Tôi sẽ không bao giờ thích Lâm Bạc Thâm nữa!”
Diệp Duy nở nụ cười rực Đúng vậy, cái cũ không đi, cái mới không tới. Chị em tốt sẽ giới thiệu cho cậu người còn tốt hơn, đẹp trai hơn!”
Sau đó, Diệp Duy cũng đứng lên, hướng về phía mặt sông, hét lên: “Tốt hơn Lâm Bạc Thâm gấp trăm lần! Một nghìn lần!”
Phó Mặc Tranh giữ chặt lan can bên sông, hét về phía mặt sông: “Lâm Bạc Thâm! Tôi ghét anh! Đi chết đi!”
Diệp Duy mắng cô: “Lâm Bạc Thâm, đồ khốn nạn! Đúng là một thằng mùi”
Mắng xong câu cuối, Phó Mặc Tranh bật cười, một nụ cười thoải mái.
Diệp Duy quay lại nhìn cô, vươn tay ôm cô vào lòng: “Tranh Tranh, chào mừng cậu về nhà”
“Mấy năm nay, mình cũng rất nhớ cậu, thường xuyên muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng thật ra gọi cũng không biết nói cái gì”
Diệp Duy đau khổ nói: “Mình cũng hiểu. Bây giờ cậu đã trở lại, cậu không còn một mình, sẽ không cô đơn nữa.”
“Duy Duy, cảm ơn cậu,vẫn bằng lòng làm bạn tốt của mình”
Hai mắt Diệp Duy lấp loé: “Ngốc, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời.”
Tối hôm trước, Phó Mặc Tranh và Diệp Duy uống một chút bia, khi về đến nhà thì đã hơn 11 giờ tối.