Chương 1148:
Mặc dù ở Bắc Thành đang là mùa hè, nhưng có lẽ ban đêm gió mạnh, nên lúc này hơi lạnh. Ngay khi Phó Mặc Tranh đi ra khỏi sảnh tiệc, trên cánh tay cô đã nổi một lớp da gà.
Đột nhiên, bả vai cô chìm xuống, một chiếc áo vest nam vẫn còn vương hơi ấm khoác lên đó.
Phó Mặc Tranh cau mày nhìn lại, liền đối diện với đôi mắt thăm thẩm của Lâm Bạc Thâm.
Cô giùng giăng muốn cởi ra, thì đôi tay với từng khớp xương rõ ràng kia ấn lại vai.
Sự độc đoán, so với bảy năm trước, chỉ tăng không giảm.
Phó Mặc Tranh cong đôi môi đỏ mọng nói: “Anh Lâm… không, tôi nên gọi anh là… giám đốc Lâm? Giám đốc Lâm, hình như bây giờ hai chúng ta không thân thiết đến vậy”
Hàm ý là không nên tùy tiện khoác áo cho một người phụ nữ không thân thiết Lâm Bạc Thâm hai tay chặn lại, thân hình như ngọc đứng phía sau lưng cô, nhìn xuống, rất bình tĩnh: “Không vội, chúng ta có thể từ từ trở nên thân thiết.”
Giọng nói trầm thấp, đầy lôi cuốn, chan chứa cưng chiều, không nhanh không chậm, cực kỳ giống tán tỉnh.
Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ quen với anh bây giờ.
Phó Mặc Tranh: “..”
Cái người này!
Cô bước đi vội vàng, lại bị người đàn ông kia nắm tay.
Lâm Bạc Thâm dắt cô đi trong bóng đêm, giọng nói trong trẻo: “Em uống rượu rồi, không được lái xe, để anh đưa em về”
“… Tôi sẽ tìm một người lái xe thay.”
Lâm Bạc Thâm không cố chấp, buông tay cô ra. Anh đút hai tay vào túi quần, trong mắt mang theo ý cười: “Em có thể thử xem, bây giờ có thể tìm được người lái xe thay khôn Không hiểu sao, trong lòng Phó Mặc Tranh lại nổi lên tính hiếu chiến, cô lạnh lùng quay đầu bước ra cửa.
Kỳ lạ là ở lối vào của cao ốc Lục Châu, bình thường lúc nào cũng thấy, nhưng giờ lại không thấy một bóng tài xế nào.
Phó Mặc Tranh hỏi nhân viên gác cửa: “Xin hỏi, bây giờ còn sắp xếp.
lái xe thay không?”
Nhân viên gác cửa nói: “Xin lỗi chị, tất cả tài xế của khách sạn chúng em đã bị trưng dụng rồi: “..” Cái vận cứt chó gì thế.
št cả? Không còn ai ở lại sao?”
Nhân viên gác cửa nói: “Vâng, thưa chị, nếu chị không vội, có thể đợi”
“Đợi bao lâu.”
“Ít nhất hai giờ”
Phó Mặc Tranh: “..”
Vài phút sau, Lâm Bạc Thâm đứng cách đó không xa, nhìn vật nhỏ thất bại phải quay trở lại.
Đi tới chỗ anh Lâm Bạc Thâm dịu dàng nhìn cô: “Luật sư không bao giờ nói dối”“
“… Anh hiện giờ là một doanh nhân”
Lâm Bạc Thâm: “Doanh nhân cộng với luật sư.”
Phó Mặc Tranh: “Vậy càng đáng ghét hơn.”
Nhìn thấy cô nén giận, mi mắt Lâm Bạc Thâm cưng chiều: “Đi thôi, để cho kẻ đáng ghét này đưa em về nhà”
“.” Sao anh ta lại không biết xấu hổ thế.
Phó Mặc Tranh cho là mình có tài hùng biện, nhưng cô luôn thua trước Lâm Bạc Thâm, bởi vì Lâm Bạc Thâm dùng thực lực của mình để chứng minh anh ấy xuất thân luật sư.
Không thể nói lại anh.
Phó Mặc Tranh tức giận đi đến bãi đậu xe, Lâm Bạc Thâm đi theo phía sau cô, không vội gây thêm chuyện với cô.