Chương 1153:
Phó Mặc Tranh đang đứng trước tủ giày đeo giày thể thao: “Bố không mua bảo hiểm sao, cứ theo lý mà bồi thường thôi”
“Cũng đúng. Chị đi đường, lái xe cẩn thận, đừng va quệt nữa”
Phó Mặc Tranh tùy tiện mặc một bộ quần áo, đem đống tóc lòa xòa trên vai buộc thành đuôi ngựa.
Giữa mùa hè ở Bắc Thành, mặt trời chói chang như thiêu đốt, nóng rát cả người.
Sau khi nghe dẫn đường, Phó Mặc Tranh lái chiếc 911 bị xây xước đến cửa hàng Porsche 4S trên đường Nguyệt Hồ.
Lúc Lâm Bạc Thâm lái xe đến cửa hàng 4S trên đường Nguyệt Hồ, còn chưa bước ra khỏi xe, anh nhìn thấy một chiếc 911 màu đỏ ở cửa, cô gái đang đứng cạnh xe cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô mặc rất tùy ý, một chiếc áo phông trắng vẽ graffiti, một chiếc quần short denim, phần dưới áo phông được nhét tùy vào một góc quanh eo. Chân cô ấy đeo một đôi giày thể thao Converse, cặp chân trắng nõn, thon gầy lộ ra bên ngoài. Tóc đuôi ngựa được buộc cao.
Nhìn hình dáng không giống một gái hai lăm tuổi, không khác gì bảy năm trước.
Cả người, sáng chói mắt.
Rất thuần khiết, rất yêu kiều.
Khi Lâm Bạc Thâm chuẩn bị mở cửa, điện thoại reo.
Cái điện thoại anh cầm là của Hàn Thông.
Lâm Bạc Thâm ngồi vào trong xe, nhìn cô gái đang uể oải đứng cách đó không xa, trả lời điện thoại:”Alo.”
“Xin chào, đây có phải là số của anh Hàn không? Anh gọi tôi tới sửa xe trên đường Nguyệt Hồ. Tôi đến rồi. Xin hỏi bao lâu nữa anh đến? Ừm, tôi sẽ đợi anh trước cửa tiệm 4S. Anh tới là sẽ gặp tôi ngay”
“Tôi đến rồi”
Khi Phó Mặc Tranh nghe thấy giọng nói trầm thấp của người bên kia, cô hơi giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy một chiếc.
Bentley màu đen bên cạnh mở cửa.
Mà cái vị chủ nhân bước xuống xe là Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm nhấc đôi chân miên man đi tới trước mắt cô, Phó Mặc Tranh không thể nhịn được nữa.
“Lâm Bạc Thâm, anh đang đùa tôi đấy hả, anh cố ý đúng không?”
Lâm Bạc Thâm rất bình tĩnh, nhướng mày cho cô xem vết xước phía trước của chiếc Bentley đen: “Anh không định lấy một chiếc xe giá trị ra làm trò đùa, em hẳn cũng hiểu”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Phó Mặc Tranh tin anh.
Dẫu sao, Lâm Bạc Thâm bắt đầu lại từ con số không, không phải loại người lãng phí tiền bạc.
Phó Mặc Tranh n lếu đã như vậy, chúng ta hãy tìm người đến xem xét, rồi tiến hành bồi thường thôi.”
Vừa xoay người, bởi vì ở gần, phần đuôi tóc đuôi ngựa xẹt qua cổ anh hơi ngứa.
Lâm Bạc Thâm nhìn cái vẻ không chút kiên nhẫn của cô, không khỏi cong môi cười.
Bảy năm không gặp, hình như tính tình càng dễ nóng nảy hơn.
Chuyên gia của cửa hàng 4S sau khi xem xét thiệt hại của hai chiếc.
xe, nói: “Va chạm khá mạnh, có thể phải mất hai ba vạn tệ.”
Phó Mặc Tranh nói: “Được, đi giải quyết thôi.”
Phía kỹ thuật nói: “Nhưng sơn sửa phải mất cả tiếng đồng hồ. Ngày mai có thể đến lấy, hoặc để xe ở đây đi dạo rồi quay lại lấy”
Lâm Bạc Thâm n ôi cần xe gấp, hôm nay tôi sẽ lấy”
Phó Mặc Tranh chỉ lái chiếc xe này tới, nếu giờ về nhà, cô phải bắt taxi về.
Cô hỏi: “Vậy xin hỏi mất khoảng bao lâu?”
Kỹ thuật cho biết: “Khoảng ba tiếng”
Ba tiếng, cô bắt taxi về nhà mất một tiếng, ở nhà một tiếng, sau đó lại mất một tiếng bắt taxi đến đây, giờ về nhà thì quá mất thời gian.