Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1157



Chương 1157:

 

“Meo meo meo”

 

Phó Mặc Tranh không nỡ để lại Xương Sườn bám người, giống như lúc cô bám chặt vào người Lâm Bạc Thâm, cô không muốn từ chối Xương Sườn.

 

Phó Mặc Tranh ôm Xương sườn lên, hắng giọng nói: “Tôi sẽ đem Xương Sườn về nuôi mấy ngày”

 

“Cứ tự nhiên” Vô cùng hào phóng.

 

Mãi cho đến khi Phó Mặc Tranh bế Xương Sườn, bước lên chiếc 911 đã được sửa chữa, đặt Xương Sườn vào ghế phụ cạnh ghế lái, sau đó mới nhận ra mình đã sập hố.

 

Cô mang Xương Sườn về nhà, lúc đó Lâm Bạc Thâm sẽ đến đón Xương Sườn, không phải lại gặp nhau sao?

 

Kệ đi, cô chỉ muốn đem Xương Sườn về nhà chăm vài ngày thôi mà.

 

Bắc Thành với Đế Đô luôn có các chỉ nhánh của tập đoàn MO.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm ổn định cuộc sống ở Bắc Thành, anh muốn tới công ty làm việc.

 

Lãnh đạo cao cấp ở chỉ nhánh công ty có nhiệm vụ hết sức nặng nề, nhiều doanh nghiệp ở nước ngoài mới về kinh doanh trong nước nên khối lượng công việc vô cùng khổng lồ.

 

Lâm Bạc Thâm vừa bước ra khỏi phòng họp sau khi kết thúc cuộc họp chiến lược kéo dài ba giờ với các giám đốc chỉ nhánh.

 

Hàn Thông nói: “Ông chủ, trong phòng nghỉ có một vị khách, họ Tăng. Bởi vì cô ấy nói với quầy tiếp tân dưới tầng là bạn cũ của anh, nên đại sảnh không dám ngăn cản”

 

Họ Tăng.

 

Tất nhiên Lâm Bạc Thâm biết đó là ai.

 

Trong suốt bảy năm qua, anh và Tăng Lê thỉnh thoảng liên lạc với nhau.

 

Khi Lâm Bạc Thâm bước đến phòng khách, mở cánh cửa kính trong suốt đi vào, Tăng Lê đã đứng dậy, mỉm cười nhìn anh.

 

“Đã lâu không gặp, giám đốc Lâm”

 

Lâm Bạc Thâm cũng nở nụ cười: “Giám đốc Lâm? Cô đến đây để giễu cợt tôi sao?”

 

Tăng Lê mặc đồ công sở màu pastel, tóc ngắn lão luyện, lộ ra lỗ tai sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, cả người trông rất có khí chất.

 

“Anh bây giờ là ông chủ của một công ty đa quốc gia, sao em dám giễu cợt anh. Em biết anh vừa mới đến Bắc Thành nên đến chi nhánh của anh gặp anh một chút. Cũng may là bảo vệ ở tầng dưới không ngăn cản vì em không hẹn trước. Nếu không, chắc hôm nay em sẽ không gặp được giám đốc Lâm”

 

Chỉ chốc lát sáu, Hàn Thông mang đến hai tách cà phê.

 

Tăng Lê nhấp một ngụm, để ý tới bên trong cánh tay trái áo xản lên của Lâm Bạc Thâm có một hình xăm quả cảm ấm áp, rất nhỏ, không quá bắt mắt, nhưng không thể không chú ý.

 

Tăng Lê nói: “Có vẻ như anh trở lại Bắc Thành, không chỉ vì chiến lược kinh doanh của tập đoàn”

 

Lâm Bạc Thâm nghe là biết ý, hỏi: “Sao lại nói vậy?”

 

Tăng Lê nhướng mày: “Đừng quên, em là một nhà đầu tư mạo hiểm.

 

Em đã giúp tập đoàn MO phân tích, bên anh về nước phát triển, cũng không thấy có lợi ích gì mấy. Đầu tiên, chính phủ chỉ tập trung hỗ trợ các doanh nghiệp trong nước. Theo chính sách, bên anh không lợi chỗ nào, mà anh còn có thể phải đối mặt với các vấn đề thuế má khổng lồ”

 

Lâm Bạc Thâm bình thản mỉm cười: “Chỉ cần có thách thức thì có cơ hội. Cô không thể không thừa nhận, quốc nội là vẫn còn rất nhiều miếng bánh ngọt để không, hiện tại chưa ai có thể ăn miếng bánh ngọt đó”

 

“Đúng vậy, miếng bánh rất lớn, nhưng tập đoàn MO của các anh có xu hướng chưa thích nghi được. Đừng quên, thương mại trong nước có quy tắc riêng của nó.”

 

“Quy tắc là do người đặt ra, quy tắc không phải bất biến, quy tắc có thể thay đổi”

 

Tăng Lê nói: “Nhưng chế độ đã bám rễ sâu rất khó thay đổi. Để MO của các anh thích nghi với hoàn cảnh ở đây, còn cần rất lâu nữa. Mà trong quá trình thích nghi, anh sẽ gặp phải đủ các lo: Lâm Bạc Thâm không phản bác hay đồng tình với cô ta, chỉ hơi mím môi mỏng.

 

Trạch Lý nhìn thẳng anh ấy: “Những thứ em nói, anh đều biết, so với em còn suy tính nhiều hơn, nhưng anh trở lại, kiếm tiền chắc chỉ là chuyện thứ hai”

 

“Anh trở lại vì cô ấy, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.