Chương 1158:
Tăng Lê luôn thẳng thắn, không kiêng dè, Lâm Bạc Thâm không có gì khó chịu, nhưng không lên tiếng từ chối.
Vì những gì cô ta nói là sự thật.
Sắc mặt Lâm Bạc Thâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi đã mất cô ấy bảy năm, không thể lãng phí thêm một phút một giây”
Giọng nói bình tĩnh, không quá to hoặc quá nhỏ, nhưng rất chắc.
chắn.
Tăng Lê nhìn xuống hình xăm trên cánh tay anh, hỏi: “Phó Mặc Tranh không phải là người gọi tới là tới, bảo đi là đi, cô ấy rất kiêu ngạo”
“Tôi biết”
“Vậy anh dưa vào cái gì cho là bảy năm trước anh đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc như thế, bây giờ cô ấy sẽ đồng ý làm lành với anh?”
Lâm Bạc Thâm mỉm cười, nhìn cô ta, nói: “Cô sai rồi. Tôi chưa bao.
giờ nghĩ cô ấy sẽ làm lành với tôi”
Tăng Lê hỏi: “Cho dù cuối cùng không có được, vẫn phải đánh cược tất cả?”
“Chỉ cần để tôi nhìn cô ấy, ở bên cô ấy, cô ấy vĩnh viễn không ở bên tôi cũng không thành vấn đề”
Tăng Lê nhìn thấy sự kiên định và nghiêm túc trong đôi mắt đen của anh, sửng sốt một chút, nói: “Bảy năm trước, em có lẽ không thua Phó Mặc Tranh, mà thua anh. Em luôn cho rằng anh rất trưởng thành, cho nên được mất với anh mà nói, mới là điều quan trọng nhất. Chỉ khi có hy vọng, anh mới thực hiện. Nhưng anh đối với cô ấy… giống như phá vỡ tất cả quy tắc của mình. “
“Được và mất với tôi mà nói, rất trọng yếu. Kinh doanh là để có được, kiếm tiền là để có được. Nhưng Tăng Lê, cô có biết tại sao tôi lại khát vọng lấy được những thứ này đến vậy không?”
Tăng Lê coi đó là lẽ đương nhiên: “Anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mỗi một con em nhà nghèo đều có hoài bão cá chép hóa rồng”
Lâm Bạc Thâm nói: “Đã từng như vậy. Nhưng chỉ dựa vào lý tưởng và hoài bão hư vô kia căn bản không thể chống đỡ tôi đến ngày hôm nay. Động lực của tôi chính là cô ấy”.
“Bảy năm trước, từ chối lời mời đi nước ngoài của cô vì cô ấy, sau đó tôi nhận lời mời đi nước ngoài của cô, cũng vì cô ấy. Tập đoàn MO được thành lập là vì cô ấy, những khát vọng này đều là vì cô ấy.
Khi một người dồn tất cả mong muốn, hy vọng và khao khát vào một người, loại niềm tin đó mạnh mẽ đến bất khả chiến bại.
Khi Tăng Lê rời đi, nhìn anh, nói: ‘Lâm Bạc Thâm, anh đúng là bị hoang tưởng”
Lâm Bạc Thâm thừa nhận mình bị bệnh.
“Tôi bị bệnh, thuốc trong tay cô ấy, nếu cô ấy giữ lại, tôi sẽ chết khát.”
Tăng Lê vẫn luôn khó hiểu: “Em đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao khi đó anh lại chia tay với Phó Mặc Tranh?”
Lâm Bạc Thâm không giải thích nhiều mà nhàn nhạt mở miệng nhận hết trách nhiệm: “Tôi phụ bạc cô ấy”
Lúc Phó Mặc Tranh mang Xương Sườn về nhà, Xương Sườn đã trở thành đối tượng tò mò của cả gia đình.
Phó Mặc Hằng hỏi: “Chị , chị xách con mèo béo này từ đâu về vậy?”
Phó Mặc Tranh đút đồ ăn cho Xương Sườn: “Chị nhặt được trên đường”
Phó Mặc Hằng tròn mắt, hoàn toàn không tin: “Trên đường có thể nhặt được một con mèo hoang sạch sẽ thế, còn béo đến thế à?”
“Mèo của Duy Duy, cô ấy… Gần đây cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, nên nhờ chị mang nó về nhà nuôi mấy ngày”
Phó Mặc Hằng giờ mới tin: “Mèo của chị ta, thế mới hợp lý”
Sau bữa tối, Phó Mặc Tranh ôm Xương Sườn vào phòng, lá gan Xương Sườn rất lớn, mặc dù ở trong môi trường xa lạ nhưng không hề rụt rè chút nào, khi không để ý, Xương Sườn đã leo lên giường của cô.
Phó Mặc Tranh cảm thấy Xương Sườn mũm mĩm rất dễ thương nên lấy điện thoại ra chụp ảnh Xương Sườn, rồi đăng lên vòng bạn bè.