Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1163



Chương 1163:

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Tôi đang ở Trung Quốc, cần nhờ cậu hỏi thăm một người giúp tôi.”

 

“Ai?” Phương Hòa hỏi.

 

Phương Hòa, học cùng trường với Lâm Bạc Thâm, trên Lâm Bạc Thâm một khóa. Anh ta cũng có xem là một nửa của sư ca Lâm Bạc Thâm, tốt nghiệp khoa tâm lý tại đại học Harvard. Trước đây, Lâm Bạc Thâm đã từng thực hiện tư vấn tâm lý với Phương Hòa, thường xuyên qua lại, nên cũng khá thân quen với Phương Hòa.

 

Phương Hòa có một phòng tư vấn tâm lý lớn ở New York, nổi tiếng cả trong giới ngoại quốc và trong vòng người Hoa.

 

“Từ Trân khoa các anh, nhưng cùng khóa với tôi.”

 

Phương Hòa cười: “Thế giới này thật nhỏ bé. Từ Trân là sư muội của tôi. Ở đại học Harvard không có nhiều người Trung Quốc. Hồi ấy, có một vòng xã giao của người Trung Quốc, vì vậy, tất cả người trong nước, chúng tôi đều biết, vì thường tổ chức giao lưu các kiểu. Nhưng mà, cậu tìm Từ Trân để làm gì? “

 

Lâm Bạc Thâm trầm giọng nói: “Lúc trở về nước, tôi đã gặp lại người khiến mình chấp niệm, rất có thể cô ấy đã được Từ Trân tư vấn tâm lý”

 

Phương Hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Vậy cậu muốn hỏi Từ.

 

Trân bệnh án của bạn gái cũ sao?”

 

“Đúng” Lâm Bạc Thâm nói thẳng.

 

Phương Hòa do dự một lúc, nói, “Bạc Thâm, chúng tôi làm cái nghề này, cậu cũng biết, chúng tôi có quy tắc và ràng buộc đạo đức. Một bác sĩ tâm lý tiêu chuẩn không thể tiết lộ hồ sơ và tình trạng bệnh của bệnh nhân cho người ngoài.”

 

“Tôi biết. Nhưng cái này rất quan trọng với tôi, vì vậy, xin hãy giúp tôi: Phương Hòa sững sờ: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu cầu xin như thế. Xem ra, bạn gái cũ thực sự là kiếp số của cậu.”

 

Đôi mắt Lâm Bạc Thâm thâm trầm, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nói: “Đúng vậy, tôi từ bỏ việc điều trị, bằng lòng rơi vào nỗi ám ảnh này”

 

Phương Hòa thở dài: “Cậu là bệnh nhân nghiêm trọng đầu tiên của tôi chưa được chữa khỏi. Nhưng dù thế nào, cậu vẫn là bạn của tôi. Tôi cũng quá thất bại.”

 

“Chuyện này không liên quan đến anh, là tôi, không muốn.”

 

Phương Hòa cũng không còn cách nào, nói: “Thôi, để tôi gửi cho cậu thông tin liên lạc của Từ Trân. Cậu nói với cô ấy, cậu là bạn của tôi, cô ấy sẽ trả lời cậu”

 

“Cảm ơn anh”

 

Phương Hòa cười nhẹ: “Cảm ơn cái gì, quá lời rồi. Quay lại góp thêm tiền cho phòng tư vấn của tôi còn hơn”

 

Lâm Bạc Thâm vui vẻ đồng ý.

 

Nửa đêm, Lâm Bạc Thâm mất ngủ, liên lạc với Từ Trân.

 

Nói xong mấy lời làm quen, Lâm Bạc Thâm muốn gặp mặt Từ Trân.

 

Từ Trân nói: “Anh Lâm, anh là bạn của Phương Hòa. Tôi tôn trọng anh, nhưng anh muốn học hỏi những thứ phạm tới quy tắc của một bác sĩ, có phải quá làm khó người khác không?”

 

“Tôi biết mình làm khó cô, nhưng tôi không thể không làm như vậy.

 

Cô không muốn nói, không sao cả. Bây giờ tôi biết bệnh viện chỗ cô làm việc. Tôi có thể trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện đó. Tôi nghĩ, với tư cách là một cổ đông, tôi có đủ lý do để xem hồ sơ bệnh án.”

 

Từ Trân: “…

 

Lâm Bạc Thâm này bị cái quái gì vậy?

 

Khí thế ào ạt, hơn nữa, còn phải kiên quyết có được.

 

Từ Trân ở Philadelphia, Hoa Kỳ.

 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Bạc Thâm gác lại tất cả chuyện công vụ, bay đến Philadelphia.

 

Từ Trân công việc bộn bề, làm việc cũng tương đối thẳng thản và cao ngạo, cũng không vì Lâm Bạc Thâm kinh doanh lớn mà mủi lòng, ưu tiên anh ấy.

 

Từ Trân sau khi xử lý xong việc ba bệnh nhân, mới chậm rãi tới mời anh.

 

Lâm Bạc Thâm dẫn sự nóng tính xuống, xin người ta giúp, thì anh sẽ có dáng vẻ của người đi xin giúp, ngồi ở ngoài quán cà phê ngoài trời chờ đợi.

 

Từ Trân mặc một chiếc áo gió màu be, lững thững tới: “Xin lỗi, tôi có nhiều bệnh nhân cần tư vấn nên đến muộn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.