Chương 1175:
Hai tai cô ấy bắt đầu nóng lên.
Sao mình có thể ngủ như chết thế này? Bị Lâm Bạc Thâm cởi quần áo ra cũng không biết.
Cửa rặc rặc một tiếng mở ra.
Lâm Bạc Thâm vừa vào cửa thì ánh mắt Phó Mặc Tranh đã đối đầu với anh ấy.
Trên tay Lâm Bạc Thâm cầm một bộ đồ nữ bảng bông ở nhà.
Hai bàn tay trắng xanh của Phó Mặc Tranh níu chặt chăn che kín theo bản năng.
“Sao anh lại cởi quần áo của em? Anh đã được em cho phép chưa?”
Lâm Bạc Thâm ung dung nhìn cô ấy nói: “Không được em đồng ý đã cởi quần áo của em là anh không đúng, nhưng lúc đó em đang ngủ, anh cũng không đành lòng đánh thức em, mà để em mặc quần áo ướt đi ngủ sẽ bị lạnh”
Anh ấy giải thích vừa đàng hoàng vừa nho nhã lễ độ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nhưng cũng cực kỳ gian xảo.
Dường như cô ấy đang vu oan cho anh ấy vậy.
Lâm Bạc Thâm đưa quần áo cho cô ấy nói: “Thức dậy rồi thì đi tắm nước nóng đi.”
Cô ấy có chút đề phòng, nhưng vẫn nhận quần áo.
Hình như đây là quần áo mới.
Nhưng một người đàn ông sống một mình trong nhà, tại sao lại có đồ của phụ nữ được?
Phó Mặc Tranh không muốn hỏi, cũng không cần hỏi vì bây giờ họ không còn là gì nữa.
Chỉ là lúc Lâm Bạc Thâm đưa quần áo cho Phó Mặc Tranh thì tay áo sơ mi của anh ấy được xắn lên, để lộ hình xăm một quả cam nhỏ một cách rất rõ ràng nên cô ấy khó mà không chú ý đến nó được.
Hình xăm đó như một cái công tắc đâm thẳng vào lòng Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh quấn chăn ngồi trên giường, hàng lông mi dài của cô ấy rủ xuống rồi hỏi bằng giọng u sầu: “Sao anh không tẩy hình xăm đó đi? Dù sao chúng ta cũng chia tay rồi: Lâm Bạc Thâm buông ánh mắt nhìn cô ấy một cách chăm chú rồi hỏi ngược lại: “Vậy sao em không xóa hình xăm đi?”
Lúc cởi quần áo của Phó Mặc Tranh, Lâm Bạc Thâm còn cố ý kiểm tra xem trên vai cô ấy còn hình xăm đó không thì anh ấy thấy hình xăm đó vẫn còn nguyên, chưa bị xóa mất.
Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên hình xăm đó.
Khóe miệng Phó Mặc Tranh khẽ giật, cô ấy chỉ biết ném ra một lời giải thích vô cùng yếu ớt: “Tại em sợ đau”
Xóa hình xăm thật sự rất đau đó.
Lâm Bạc Thâm nhướng mày, thoáng nở một nụ cười nhẹ. Anh ấy vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Phó Mặc Tranh rồi n u anh đã hứa hẹn với ai đó điều gì thì dù cho có chia tay mỗi người một ngả với đối phương rồi, anh cũng sẽ không xóa hình xăm đi. Em cũng biết rồi đó, luật sư chưa bao giờ nói láo mà. Đạo đức nghề nghiệp của anh rất chuẩn mực đấy”
Phó Mặc Tranh cúi đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, cô ấy không có phản ứng rõ ràng mà chỉ trả lời băng giọng nhàn nhạt: “Anh cũng từng nói rồi mà”
“Anh từng nói gì cơ?”
“Anh nói láo. Anh từng nói với người đó rằng anh sẽ cùng người đó ở bên nhau đi đến cuối đường. Nhưng cuối cùng thì anh thất hứa rồi”
Yết hầu của Lâm Bạc Thâm chuyển động một cách chật vật, qua một lúc lâu anh mới hỏi bằng giọng dịu dàng: “Em có thể giúp anh hỏi người đó một chút, rằng anh có còn cơ hội để bù đắp và sửa chữa lỗi lầm không?”
Phó Mặc Tranh khe khẽ lắc đầu: “Anh không còn cơ hội Lâm Bạc Thâm không hề cảm thấy thất vọng vì anh ấy đã biết trước câu trả lời này rồi. Nếu Phó Mặc Tranh dễ dàng tha thứ cho anh ấy thì anh ấy sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn thôi.
Lâm Bạc Thâm trả lời: “Em giúp anh nói với người đó rằng không sao cả, anh sẽ không bỏ cuộc và sẽ chờ người đó nhé.”
Điều mà anh ấy không sợ nhất chính là chờ đợi, bảy năm dài dẫng dẫng như vậy mà anh ấy còn chờ đợi được. Huống chỉ bây giờ đều có thể nhìn thấy cô mỗi ngày thì còn chuyện gì khiến anh ấy có thể sợ hãi được nữa chứ?
Chỉ cần là được ở bên, chăm sóc và bảo vệ cô ấy là Lâm Bạc Thâm đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.