Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1177



Chương 1177:

 

Lúc này Lâm Bạc Thâm mới buông tay.

 

Phó Mặc Tranh ăn xong thì đi lên lâu. Cô ấy muốn thay lại bộ quần áo của mình.

 

Mà Lâm Bạc Thâm ngồi cạnh bàn ăn. Anh ấy dõi theo bóng lưng cô rồi nhìn vào cái bát xương hầm trống rỗng thì đôi môi mỏng khẽ cong lên.

 

Tốt lắm, không thừa một giọt nào.

 

Có một số việc không thể vội vàng được, chỉ có thể từ từ chờ cho nó xảy ra mà thôi.

 

Thật may là con đường phía trước còn rất dài và đối với cô thì lúc nào anh cũng có đủ sự kiên nhẫn.

 

Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh trở về nhà, sau đó anh ấy quay lại biệt thự đường Nguyệt Hồ.

 

Trên lầu, khi đẩy cửa phòng ngủ ra, anh ấy nhìn thấy trên giườ một bộ quần áo ở nhà mà cô ấy đã mặc qua, tối hôm qua c ở trên giường, một cái gối thì đặt ở đầu giường, cái còn lại ở dưới chân giường, cái chăn bị cuộn tròn lại thành quả bóng khổng lồ vứt xuống dưới đất, cảnh tượng này chẳng khác nào chuồng lợn.

 

Anh ấy bị mắc chứng trầm cảm mức độ nhẹ, nhưng bảy năm trước anh ấy đã sống với cô ấy được một thời gian dài rồi, chứng bệnh trầm cảm của anh ấy cũng dần dần được cô ấy chữa khỏi.

 

Bây giờ, khi anh ấy nhìn thấy một mớ hỗn độn ngổn ngang này thì anh ấy cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.

 

Khi Lâm Bạc Thâm nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy đứng vắt chân ở ngoài cửa phòng, cắn cắn đôi môi mỏng của mình, trong ánh mắt hiện lên vài phần yêu thương nhường nhịn, trong lúc nhất thời vẫn không muốn đi thu dọn đống bừa bộn này đâu.

 

Anh ấy đi vào trong phòng tắm.

 

Trong căn phòng tắm mà Phó Mặc Tranh đã sử dụng qua, có một vũng nước ướt trườn trượt trên đất, trong bồn tắm còn để lại chai dầu gội đầu và một vài sợi tóc dài vương vãi trên thành bồn tắm, trên vòi xả nước còn dính một chút bọt xà phòng chưa được rửa sau khi cô ấy tắm xong.

 

Khung cảnh này chẳng khác nào một mớ bẩn thiu, lộn xộn.

 

Nhưng sâu trong đáy mắt của Lâm Bạc Thâm lại lộ ra ý cười, nụ cười ấy lại càng thâm sâu hơn.

 

Điều này cũng tốt đấy chứ, trong căn biệt thự đường Nguyệt Hồ này, sau này cô ấy càng lui tới nhiều hơn thì nơi này càng nhiều dấu vết do cô ấy để lại.

 

Lâm Bạc Thâm lấy điện thoại ra từ trong túi quần tây, anh ấy vừa nghe điện thoại vừa đảo mắt nhìn lại cảnh tượng bừa bộn bẩn thỉu ở trong phòng tắm, sau đó anh ấy đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện với người bên kia.

 

Là Thịnh Hoài Nam gọi điện tới.

 

“Alo người anh em, cuối tuần này tôi và Diệp Duy kết hôn rồi, cho dù cậu có một vài vụ kiện lớn hàng triệu đô la Mỹ đi chăng nữa thì cậu cũng phải đến cho đúng hẹn nhé, tất cả công việc điều trì hoãn hết cho tôi, vào ngày hôm đó cậu phải đến tham dự hôn lễ của tôi, đã biết chưa?”

 

Lâm Bạc Thâm cười nhạt nói: “Tôi đâu phải là người máy đâu, tôi cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi chứ. Huống chỉ, công ty của tôi được nghỉ phép vào cuối tuần, cho nên tôi cũng không nhận bất kì một hợp đồng nào đâu”

 

“Để nghiêm túc mà nói, cậu cũng là người mai mối của tôi và Diệp Duy đó, cậu đến làm người chứng hôn cho buổi kết hôn của chúng tôi là thích hợp nhất rồi”

 

“Người chứng kiến hôn ước thì thôi đi, không phải tôi đã quyết định làm phù rể rồi sao?”

 

Giọng điệu của Thịnh Hoài Nam trở nên cứng ngắc: “Được đấy nha, vậy là tôi có hai phù rể rồi, một người là cậu, còn một người là Hà An.

 

Đúng rồi, ngày thứ bảy hôm đấy, lại đúng dịp trường Đại học Đế Đô kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, không bi u có muốn tới Đế Đô trước không nhỉ, một vài bạn học cũ của chúng ta cũng tới đó tham gia đất Một trăm năm ngày thành lập trường ư?

 

Mấy ngày nay, bởi vì sau khi Lâm Bạc Thâm biết được bệnh tình của Phó Mặc Tranh, suýt chút nữa thì anh ấy đã quên mất chuyện này, nói: “Hai ngày nữa là đến hôn lễ của cậu rồi, vậy mà cậu vẫn còn sức lực để tham gia Kỷ niệm thành lập trường sao?”

 

“Thứ bảy cũng là ngày cuối cùng bản thân tôi được tự do, chẳng lẽ không được cùng với hội anh em chúng ta vui chơi thỏa thích trong đêm độc thân cuối cùng của tôi sao, đợi sau khi tôi thật sự bước vào.

 

địa ngục của hôn nhân rồi, lúc đó còn lâu mới được tự do như bây giờ.”

 

Lâm Bạc Thâm nắm chặt điện thoại trong tay, thế nhưng anh ấy lại có chút ngưỡng mộ, nói: “Cậu không hiểu được nỗi khổ của một người độc thân như tôi đâu.”

 

Thịnh Hoài Nam đang đi dạo trên đường, anh ta cười hì hì: “Bạc Thâm à, trước đây tại sao tôi lại không phát hiện ra điều này chứ. Quào, tôi thật sự không nhìn ra luôn, thì ra cậu muốn kết hôn như vậy sao?”

 

“Về chuyện tôi muốn kết hôn hay không, và tôi sẽ kết hôn với ai thì có liên quan tới cậu hả? Làm sao, có phải là cậu không muốn kết hôn với Diệp Duy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.