Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1184



Chương 1184:

 

“Thịnh Hoài Nam? Là ông chủ nhỏ của nhà họ Thịnh sao?” Chu Tiểu Ninh hỏi theo bản năng.

 

Diệp Duy trực tiếp liếc cô ấy một cái: “Thật ngại quá, đó là của người của tôi, cô muốn cướp tay trên thì mời đi nơi khác.”

 

Lời nói thẳng thắn mà khó xử, dứt lời thì Diệp Duy xoay người rời đi, cô ấy cũng không thèm cho Chu Tiểu Ninh cơ hội phản bác.

 

Trên khuôn mặt tỉnh xảo của Chu Tiểu Ninh rực rỡ năm màu.

 

Lý Duyệt thấy bầu không khí không thích hợp nên lập tức nói sang chuyện khác: “Bốn người chúng ta tụ tập cùng nhau đã là chuyện của bảy năm trước, Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, khó khi chúng ta lại tập hợp một chỗ, thật sự đáng để chúc mừng”

 

Giản Mông trời sinh tính tình tốt, cô ấy kéo cánh tay Phó Mặc Tranh nói: “Đặc biệt là Tranh Tranh, cậu đã biến mất trong bảy năm mà không liên lạc với chúng tớ, ba người chúng tớ còn liên lạc ngẫu nhiên với nhau. Nhưng ngay cả kết bạn mà Tranh Tranh cũng không thể thêm, tớ muốn nhắn vài câu cho cậu mà cũng không thể được”

 

Nhắc đến Wechat, Chu Tiểu Ninh nói: “Tranh Tranh, sao cô lại xóa Wechat của tôi?”

 

Phó Mặc Tranh chẳng thèm khách sáo, dáng vẻ cô ấy yếu đuối vô tội vô cùng hờ hững nói: “Tôi sẽ xóa một số người không quan trọng định kỳ”

 

Câu nói hời hợt này lại khiến Chu Tiểu Ninh nghẹn họng.

 

Sau một lát, Chu Tiểu Ninh đưa tay hất tóc lần nữa, bất chợt cô ấy bị ánh mắt sắc bén của Lý Duyệt phát hiện trên ngón tay cô ấy có một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.

 

“Ôi mẹ ơi, Tiểu Ninh, đây là bạn trai cậu tặng sao? Nhẫn kim cương lớn như vậy, đây là trứng bồ câu trong truyền thuyết đấy à?”

 

Khóe miệng Chu Tiểu Ninh không kiềm chế cười đắc ý, nhưng vẫn ra vẻ bình tính nói: “Cậu xem dáng vẻ chưa trải sự đời của mình đi, nó chỉ có năm cara mà thôi. Trước đó bạn trai tớ nói muốn tặng tớ mười cara, tớ cảm thấy nhãn kim cương mười cara quá huênh hoang, vả lại càng lớn đeo càng mỏi tay, nên tớ bảo anh ấy mua nhỏ thôi.”

 

Giản Mông: “Chậc chậc, cho tớ một cara đi, cậu xem nhẫn cưới trên tay tớ chỉ có một cara thôi, chồng tớ đã rút thịt ra mua ấy”

 

Lý Duyệt nói: “Mông Mông, sao cậu nói bản thân thảm thế, không phải chồng cậu là kỹ sư của một công ty mạng rất lớn sao? Lương một năm cũng mấy chục vạn đấy, cậu khóc than mỗi ngày thế này thật sự không ổn đâu?”

 

Giản Mông là người chân thành, cô ấy cũng không làm bộ nói: “Hạiz, lương một năm hơn mấy chục vạn ở Đế Đô cũng không đủ. Chúng tớ mới vừa mua nhà ở Tứ Hoàn Đế Đô nên đã vay một đống vì nhà ở Tứ Hoàn Đế Đô cũng rất đắt. Sau khi kết hôn có thể sẽ có thêm con cái, tớ và chồng đều phải nỗ lực làm việc mới được, sau này có con lại phải tốn tiền khắp nơi.”

 

“Đúng thế, chủ yếu vẫn là nhà đắt. Nhưng Tiểu Ninh thật sự rất giỏi, bạn trai đã trực tiếp mua biệt thự cho cậu ấy rồi”

 

Chu Tiểu Ninh càng cảm thấy ưu việt và tự tin hơn, trong khi nói chuyện thì khóe mắt cô ấy không khỏi liếc nhìn Phó Mặc Tranh.

 

Cô ấy vốn cho rằng Phó Mặc Tranh cũng sẽ hâm mộ một chút, nhưng sắc mặt Phó Mặc Tranh vẫn hờ hững không có thay đổi gì.

 

Chu Tiểu Ninh càng đắc ý nói: “Biệt thự mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền. Đàn ông ấy mà, chịu dùng tiền trên người mình, mới thật sự yêu mình. Chỉ nói bằng miệng là không yêu mình đâu, đều là lừa đảo cả thôi”

 

Lý Duyệt hỏi: “Tiểu Ninh, chiếc nhẫn kim cương này của cậu tớ trông quen quá, có phải nó ở trên tạp chí nào không?”

 

Chu Tiểu Ninh lắc lác ngón tay nói: “Thật sao? Hình như là vậy, tớ cũng không nhớ rõ, nghe bạn trai tớ nói hình như lấy được từ buổi đấu giá nào đó ở nước ngoài, hẳn là tốn không ít tiền”

 

Phó Mặc Tranh nhìn lướt qua đã biết đó là đồ dỏm.

 

Vì chính phẩm đã sớm bị một nhà thiết kế quốc tế trứ danh về trang sức lấy được.

 

Thật không may nhà thiết kế đó, Phó Mặc Tranh có quen biết.

 

Nhưng Phó Mặc Tranh lười vạch trần cô ấy, bởi vì bạn không bao giờ có thể gọi dậy một người giả vờ ngủ.

 

Trò chuyện một lúc đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, Phó Mặc Tranh nói: “Diệp Duy gọi tớ ăn cơm trưa chung, tớ không thể ăn cùng mọi người rồi: Giản Mông nói: “Vậy lần sau chúng ta lại tụ họp, cậu nhất định phải tới dự hôn lễ của tớ đó”

 

“Được, nhất định tớ sẽ đi”

 

Lý Duyệt cũng nói: “Tranh Tranh, sau này hãy liên lạc qua lại với chúng tớ nhiều hơn, sau khi ra xã hội rồi tớ mới phát hiện vẫn là bạn thời đại học tốt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.