Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1192



Chương 1192:

 

Nhưng Lâm Bạc Thâm cũng không lo lắng về kỹ thuật lái xe của cô.

 

‘Vì mạng của anh vốn luôn nằm chắc trong tay cô, nếu cô muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng anh.

 

Nhưng thật sự kỹ thuật lái xe của cô không được tốt lắm, sau này không cho cô lái nữa thì tốt hơn.

 

Lâm Bạc Thâm hơi say, hình như say nên một tay gối sau đầu, hai mắt nhắm lại, tâm trạng rất tốt.

 

Phó Mặc Tranh đưa Triệu Hà An về nhà trước, sau đó mới đưa Lâm Bạc Thâm về nhà.

 

Cô hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

 

Bây giờ, nhà của Lâm Bạc Thâm ở Đế Đô. Phó Mặc Tranh cũng không biết rõ địa chỉ.

 

Cô nghĩ có lẽ anh đã đổi sang nhà khác rồi!

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô, giữa hai hàng lông mày giấu ý cười nhẹ, nói: “Nhà trọ Lục Thành, nhờ em đưa anh về đó.”

 

Người đàn ông nói xong liền nhắm mắt giống như ngủ rồi.

 

Nói thật thì mặc dù đã qua bảy năm rồi, cô vẫn rất quen thuộc đường xá ở Đế Đô.

 

Có lẽ vì ký ức về thành phố lúc ban đầu và về Lâm Bạc Thâm đã khắc sâu trong ấn tượng cho nên cô có thể lái xe đến nhà trọ Lục Thành mà không cần mở chỉ đường.

 

Rất nhanh đã tới nhà trọ Lục Thành.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh đậu xe xong liền cởi dây an toàn, quay đầu nhìn Lâm Bạc Thâm ở ghế phụ.

 

Anh nhắm hai mắt, trông như đang ngủ.

 

Phó Mặc Tranh gọi anh: “Lâm Bạc Thâm?”

 

Đối phương không tỉnh.

 

Phó Mặc Tranh tiến lại gần: “Lâm Bạc Thâm, về đến nhà rồi”

 

Lúc này Lâm Bạc Thâm mới hơi hé mắt ra, mang theo chút men say, mờ mịt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe nói: “Đến nhà rồi à?”

 

“Ừ, đến nơi rồi”

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Hình như anh say rồi, phiền em dìu anh lên nhà được không?”

 

Miệng anh thì nói làm phiền nhưng không cho Phó Mặc Tranh bất cứ cơ hội nào để từ chối.

 

Vừa xuống xe, lúc tới gần cô, cả người Lâm Bạc Thâm liền ngã một cái, giống như người uống say không còn sức lực, một cánh tay đặt trên vai cô.

 

Bước đi xiêu vẹo.

 

Phó Mặc Tranh thấy anh có vẻ say thật rồi nên một tay cầm cánh †ay của anh, tay kia vịn hông của anh, đỡ anh đi vào hành lang.

 

Cách một lớp vải sơ mi anh có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ tay cô.

 

Lâm Bạc Thâm đặt đầu trên vai cô, trong nháy mắt hai mắt mở ra.

 

Ánh mắt vô cùng tỉnh táo, ranh mãnh nhìn thoáng qua gò má cô.

 

Phó Mặc Tranh đỡ anh một mạch vào thanh máy, đến trước cửa phòng trọ nhà trọ Lục Thành.

 

Phó Mặc Tranh quay đầu nói: “Lâm Bạc Thâm, nhập mật mã”

 

Lâm Bạc Thâm cọ cọ vào cổ cô, thanh âm khàn khàn quyến rũ, giống như không minh mẫn: “Mật mã ư? Quên mất Phó Mặc Tranh nhìn trời, cứ tưởng bình thường Lâm Bạc Thâm chính trực ung dung, tâm tư vô cùng kín đáo, làm sao có thể sau khi uống say lại không khác gì những người đàn ông bình thường được chứ.

 

Ngay cả mật mã cửa nhà mình cũng quên, sao anh không quên luôn mật khẩu ngân hàng của mình đi.

 

Phó Mặc Tranh thử nhập dãy số trong ấn tượng của cô vào.

 

Trong góc khuất mà cô không nhìn thấy, Lâm Bạc Thâm nhìn từng ngón tay nhỏ bé của cô ấn chính xác từng dãy số.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.