Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1201



Chương 1201:

 

Vì thế Phó Mặc Tranh đã nhận lời mời này.

 

Có lẽ, đi ra ngoài nhiều, tiếp xúc với mọi người, sẽ khiến tâm trạng cô đỡ hơn chút?

 

Cô không chắc, sẽ chuyển biến tịch cực hay là càng tồi tệ hơn.

 

Những vị thuốc đó hình như đã không còn khống chế được bệnh tình nữa rồi.

 

Cô dần dần mất đi sự hứng thú mà mình nên có đối với tất cả mọi chuyện.

 

Tập đoàn MO, chỉ nhánh Bắc Thành.

 

Lâm Bạc Thâm vừa kết thúc cuộc họp qua video với bên nước ngoài, Hàn Thông gõ cửa bước vào báo cáo: “Ông chủ, đã tra được lịch trình gần đây của bà chủ. Hôm nay sẽ bay đến Đế Đô tham gia một bữa tiệc của đài truyền hình.

 

Lâm Bạc Thâm nói: Đô”

 

“Vâng”

 

Lúc trước, Hàn Thông còn không dám tin. Nhưng bây giờ, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến Phó Mặc Tranh, ông chủ có những hành động làm kinh ngạc lòng người thì Hàn Thông cũng không thấy bất ngờ chút nào.

 

Giúp tôi đặt một vé máy bay chiều nay đến Đế Trước đó không lâu, anh ta chợt nhận ra, cảm thấy chuyện này như phim kinh dị.

 

Anh ta ở bên cạnh Lâm Bạc Thâm từ bốn năm trước. Trong bốn năm nay, mỗi tháng Lâm Bạc Thâm đều đi xem buổi diễn tấu dương cầm, mà bất kể có thay đổi địa điểm như thế nào, thì người đánh đàn trên sân khấu đều là một nghệ sĩ dương cầm có tên Momo.

 

Sau đó anh ta có lật hết lại những vé buổi diễn tấu. Anh ta có sở thích sưu tầm vé, cho nên không có tấm vé nào bị sót, vì thế anh ta mới phát hiện những tấm vé này đều là buổi diễn tấu của nghệ sĩ dương cầm Momo.

 

Cho nên, ông chủ không phải mới có ý với Momo gần đây, mà là đã có âm mưu, và còn là rất lâu rồi.

 

Lúc anh ta giúp Lâm Bạc Thâm điều tra chuyện trước đây của Momo, anh ta ít nhiều cũng có chú ý đến, phát hiện Phó Mặc Tranh lúc trước cũng là sinh viên trường Đế Đô. Cùng một trường cũ với Lâm Bạc Thâm, đồng thời vào bảy năm trước ông chủ có một khoảng thời gian yêu đương với nghệ sĩ dương cầm Momo này.

 

Còn bây giờ, đơn thuần chỉ là nhắc lại tình cũ.

 

Sáu giờ tối, Phó Mặc Tranh đến đài truyền hình, mặt vẫn chưa trang điểm, cô đang ở trong phòng hóa trang, đợi thợ đến giúp cô trang điểm.

 

Tám giờ bữa tiệc sẽ bắt đầu, nhưng mà vẫn cần làm một chút diễn tập.

 

Trước đó không lâu, sau khi cô hủy bỏ hợp đồng với Tập đoàn Hoàn Cầu, Ngô Vi không còn là người đại diện của cô nữa. Sau chuyện này, cô cần phải tìm lại một người đại diện, để giải quyết công việc hành chính quản trị.

 

Cô ngồi trong phòng hóa trang đợi một lúc mà thợ trang điểm vẫn chưa đến. Cô đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

 

Bên ngoài hội trường có rất nhiều người đang diễn tập.

 

Phó Mặc Tranh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

 

Tiểu Đậu Nha sao lại ở đây?

 

Phó Mặc Tranh qua đó tìm cô bé, Tiểu Đậu Nha đúng lúc quay người lại, ánh mắt hai người đối diện với nhau.

 

Phó Mặc Tranh cười nói: “Đúng là em thật à? Chị còn tưởng chị nhìn nhầm người rồi chứ, sao em lại ở đây vậy?”

 

“Chị gái xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em rất thích chị”

 

Phó Mặc Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô bé, cúi người xuống, đưa tay ra véo véo cái mặt nhỏ của Tiểu Đậu Nha, cười ngọt ngào nói: “Đúng là làm người ta yêu thích mà”

 

“Chị gái xinh đẹp, chị tên gì vậy?”

 

“Ừm… Sau này em cứ gọi chị là chị Đường Đậu đi”

 

Tiểu Đậu Nha vui vẻ nói: “Chị Đường Đậu, tên của chúng ta đều có Đật “Đúng thế, mẹ của em ở đây sao? Sao một mình em lại ở đây?”

 

Tiểu Đậu Nha gật gật đầu: “Vâng! Mẹ em làm việc ở đây. Em đang đợi mẹ cùng về nhà”

 

“Thật là một đứa bé biết nghe lời Tiểu Đậu Nha giơ tay sờ sờ trán của Phó Mặc Tranh, nói với giọng búng ra sữa: “Chị Đường Đậu, mỗi ngày chị phải vui vẻ nha, như vậy Tiểu Đậu Nha mới vui được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.