Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1202



Chương 1202:

 

“Được, mỗi ngày chị sẽ đều vui vẻ. Tiểu Đậu Nha với mẹ Tiểu Đậu Nha mỗi ngày cũng phải vui vẻ”

 

“Vâng!”

 

Phó Mặc Tranh đứng lên, vừa định nói Tiểu Đậu Nha đi tìm mẹ đi, nhưng thiết bị quay phim phía sau lưng Tiểu Đậu Nha đột nhiên đập xuống.

 

Phó Mặc Tranh vội vàng bảo vệ Tiểu Đậu Nha vào lòng, thiết bị máy.

 

móc đã đập lên đầu của Phó Mặc Tranh.

 

Cô ôm Tiểu Đậu Nha hự một tiếng khó chịu.

 

Bên này, đã gây ra không ít sự xôn xao.

 

Có nhân viên trong trường quay đến xem xét tình hình: “Chuyện gì Có thư ký trường quay nói: “Momo bị máy móc rơi xuống đập vào, người đâu mau đến đây”

 

Trước mắt Phó Mặc Tranh choáng váng, hình bóng Tiểu Đậu Nha lắc lư không yên.

 

Cô nghe thấy qiong sốt ruôt của Tiểu Đâu Nha hét lên: “Chỉ Đường Đậu! Mau cứu chị Đường Đậu!”

 

Phó Mặc Tranh ngất đi.

 

Lần nữa tỉnh dậy là ở bệnh viện.

 

Bốn mặt là bức tường trắng, đôi mắt cô đau nhói.

 

Lâm Bạc Thâm nắm tay cô, lông mày nhíu chặt, vô cùng lo lắng.

 

Anh cúi đầu gần cô, dò hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi, đầu còn choáng không?”

 

Phó Mặc Tranh vô thức đưa tay lên sờ đầu, thì bị Lâm Bạc Thâm giữ tay lại, ấn xuống giường.

 

“Bác sĩ đã băng bó vết thương giúp em rồi, không được đụng lung tung”

 

Phó Mặc Tranh nhìn chăm chú, nhìn rõ được người đàn ông trước.

 

mắt, thắc mắc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

 

Anh bay chuyến bay lúc chiều, vừa đến sân bay, nghe nói cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc diễn tập, thì anh vượt đường gió nhanh chóng chạy đến, không dám để lỡ nửa phút.

 

Lâm Bạc Thâm không trả lời câu hỏi của cô, mà ấn chuông trên đầu giường, n¡ ết quả chụp CT não của em vẫn chưa có, cứ nằm đấy đã, đừng động đậy. Anh gọi bác sĩ đến xem lại”

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Tiểu Đậu Nha thế nào rồi?”

 

“Tiểu Đậu Nha? Tiểu Đậu Nha là ai?”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Là một đứa bé, em nhớ em đã bảo vệ cô bé rồi, nên chắc cô bé không sao nhỉ?”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ nhíu mày: “Em vì bảo vệ đứa bé đó với bị máy đập bị thương?”

 

Cô gật gật đầu.

 

Lâm Bạc Thâm không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng nhân viên trường quay không có giải thích rõ về sự việc xảy ra.

 

Nhưng mà Lâm Bạc Thâm sẽ truy cứu đến cùng sự cố ngoài ý muốn này.

 

Rất nhanh, bác sĩ đêm kết quả chụp CT đến.

 

Dò hỏi một lượt cảm giác của Phó Mặc Tranh.

 

Bác sĩ nói với Lâm Bạc Thâm: “Tổng giám đốc Lâm, từ kết quả chụp CT cho thấy, não của cô Lâm có một vết bầm, nhưng trong não không có chảy máu, chỉ là chấn động nhẹ. Có điều cần phải nằm trong phòng tịnh dưỡng mấy ngày, cố gắng ít xuống giường hoạt động”

 

Trái tim thắt lại của Lâm Bạc Thâm lúc này mới thả lỏng.

 

Đợi sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Bạc Thâm rót ly nước ấm, h khát nước không?”

 

Ánh mắt Phó Mặc Tranh chằm chằm nhìn thẳng vào anh: “Sao anh lại ở Đế Đô?”

 

Lâm Bạc Thâm không muốn trong lòng cô có gánh nặng, nên viện cái cớ khác: “Tập đoàn MO cũng có chỉ nhánh ở Đế Đô, anh qua đây xử lý công việc. Sau này phải thường xuyên bay qua bay lại giữa ba thành phố New York, Bắc Thành với Đế Đô”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.