Chương 1205:
Đến hôm nay, cậu ta vẫn áy náy.
Trong bảy năm nay, mọi người đều trưởng thành cả rồi, không còn giống như lúc nhỏ, chuyện gì cũng có thể nói với nhau được. Khi con người ta lớn lên đồng nghĩa với sự xa rời, có khoảng cách.
Nhưng Cố Đình Xuyên vẫn cảm thấy có lỗi, nói: “Nếu năm đó tớ mà đến đại học Đế Đô làm sinh viên trao đổi sớm hơn một chút, để bảo vệ cậu thì có thể cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện đó”
Phó Mặc Tranh thở dài một hơi, nói: “Tất cả đã qua hết rồi, đừng nhắc đến chuyện lúc trước nữa”
Cố Đình Xuyên một tay lái xe, một tay đưa qua xoa xoa đầu cô, cười nhẹ nhàng nói: “Cũng được, không nhắc đến những chuyện đau buồn đó nữa. Bây giờ ông Cố đây quay về rồi, sau này có tớ che chở cho cậu. Để tớ xem còn có ai dám ức hiếp cậu nữa không”
Phó Mặc Tranh quay đầu qua nhìn cậu ta.
Bảy năm nay, Cố Đình Xuyên đã chín chắn hơn nhiều, cả người cũng chững chạc hơn nhiều. Cho dù có lúc vẫn cà lơ phất phơ nhưng khí chất bên trong đã có sự điềm tĩnh của người đàn ông trưởng thành nên có.
Phó Mặc Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Cố Đình Xuyên nhếch môi, cười một cách phóng túng: “Nhìn dáng vẻ không vui này của cậu, ông đây sẽ dẫn cậu đi vui chơi thỏa thích một trận”
Nửa tiếng sau, họ đến một câu lạc bộ xe mô-tô cao cấp.
Cố Đình Xuyên chọn được một chiếc Harley loại mới nhất, hỏi Phó Mặc Tranh: “Đường Đậu, chiếc này thế nào?”
Phó Mặc Tranh không có nghiên cứu gì về xe mô-tô, nhìn một cái rồi nói: “Cũng khá đẹp đấy”
Quản lý lễ phép hỏi: “Cậu Đình Xuyên, thế chúng ta lấy chiếc này chứ?”
Cố Đình Xuyên xoa cằm, quan sát một hồi rồi nói: “Lấy chiếc này đi, đưa mũ bảo hiểm cho tôi”
Quản lý đưa hai mũ bảo hiểm cho Cố Đình Xuyên. Cố Đình Xuyên lấy một chiếc mũ màu hồng kiểu nữ trong đó đội lên đầu cho Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh tròn to mắt, hỏi: “Bây giờ đi sao?”
Cố Đình Xuyên giúp cô đội mũ xong, cong cong khóe môi: “Cho cậu cảm nhận một chút thế nào gọi là kích thích”
Chiếc Harley màu đen tuyền đang chạy trên quốc lộ ven biển không người.
Tốc độ ba trăm dặm, xe máy Harley gần như bay cả lên.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió ù ù thổi qua bên tai, xe chạy nhanh như bay khiến người ta có cảm giác sảng khoái bay bổng.
Cố Đình Xuyên lớn tiếng hỏi Phó Mặc Tranh đang ngồi phía sau: “Đường Đậu! Có vui không!”
Phó Mặc Tranh ôm chặt eo của Cố Đình Xuyên, dựa vào người cậu ta, hét to trong gió lớn: “Vuil”
“Nhanh hơn chút nữa có được không!”
“Được!”
Hai người dường như quay về thơ bé, không chút vướng bận.
Cảm giác kích thích trong tích tắc khiến não người trở nên trống rỗng, cũng khiến người ta quên đi tất cả mọi tâm sự cùng buồn lòng.
Không biết chiếc Harley đã đi bao xa, đi bao lâu, đã đi đến bãi biển hoang vu.
Ngày hạ lúc này, đang nhá nhem tối, ráng chiều ở đường chân trời xa xa, đỏ rực một vùng.
Cố Đình Xuyên cùng Phó Mặc Tranh xuống khỏi chiếc Harley, hai người ngồi trên bãi cát, nhìn ra biển lớn cùng ráng chiều.
Hai tay Cố Đình Xuyên vươn về phía sau, đỡ xuống đất, cả người lười biếng, đôi mắt chuyển sang người con gái bên cạnh, nói: “Đường Đậu, tớ hy vọng cậu sẽ luôn vui vẻ, giống như lúc này vậy, không một ai có thể tước mất quyền hạnh phúc của cậu”
“Nhưng khi trưởng thành rồi, dân dần sẽ không biết vui vẻ là gì nữa”
Cố Đình Xuyên nhìn khuôn mặt mất mát của cô, lòng bàn tay nắm chặt một nắm cát, bỗng nhiên đổ lên đầu cô.
Ánh mắt Phó Mặc Tranh nhìn sang cậu ta, sau đó nâng lên một vốc cát, ném lên người Cố Đình Xuyên.