Chương 1208:
Cố Đình Xuyên thật sự không thể ngờ rằng, Phó Mặc Tranh lái xe lưu loát như vậy, hơn nữa tốc độ còn cực kì nhanh, cho dù là lúc lướt qua đèo, cũng đều nhanh tới bạt mạng.
Đây đâu phải đua xe, đây rõ ràng là đang liều mạng.
Sao trước giờ cậu ta không biết, Tiểu Đường Đậu có tính hiếu thắng mạnh mẽ với thể loại thi đua xe như vậy nhỉ?
Kì lạ thật.
Nhưng cậu ta cũng không dám phân tâm, theo sát ngay sau Đường Đậu.
Điện thoại bluetooth trên xe vẫn luôn kết nối.
Cố Đình Xuyên lo lắng nói: “Tiểu tổ tông à, cậu lái chậm một chút, giải nhất cũng chỉ 1 tỷ 750 triệu thôi, chúng ta không thiếu chút tiền đó.”
Phó Mặc Tranh đáp: “Cậu chuyên tâm lái xe đi, đừng nói chuyện với tớ, còn nữa cậu lái nhanh chút, xe phía sau sắp vượt qua rồi kìa”
Cố Đình Xuyên: “..”
Lần đầu tiên trong cuộc đời đua xe, cậu ta bị một người con gái chê lái chậm.
Cố Đình Xuyên quyết định phải rửa nỗi nhục này.
Chiếc Porsche màu đỏ đằng sau vượt qua xe của Cố Đình Xuyên, trực tiếp vượt qua cả Đường Đậu.
Phó Mặc Tranh liếc một cái, sau đó đạp chân ga đến cùng, chạy song song với chiếc xe Porsche màu đỏ kia.
Cố Đình Xuyên theo sau cách đó không xa nhìn đến ngây ngốc.
Cái thiên phú đua xe đánh cược của Đường Đậu, rốt cuộc di truyền từ ai vậy.
Dù sao cũng không phải cô Mộ, cô Mộ nhát gan như vậy mà.
Chú Phó sợ là cũng không điên cuồng như thế đâu! Con nhỏ này không cần mạng hay sao?
Hai chiếc xe đua Porsche màu đỏ cùng Ferrari chạy song song như bay.
Người đàn ông bên trong chiếc Porsche màu đỏ hét lớn: “Nha đầu chết dẫm kia, không phải chỉ là 1 tỷ 750 triệu tiền thưởng thôi sao, gấp gáp cái gì, chê mạng dài quá à?”
Mặc kệ hắn mắng mỏ thế nào, Phó Mặc Tranh cũng để ngoài tai, tiếp tục đạp ga.
Đến đèo tiếp theo, chiếc Porsche màu đỏ cuối cùng cũng phục rồi, sợ rồi, thật sự sợ cả người cả xe sẽ rơi xuống núi, đến xương cũng không còn!
“Mẹ nó! Ông đây nhường mày 1 tỷ 750 triệu đấy! Đúng là xúi quẩy quát! Lại gặp phải một đứa không muốn sống như thết”
Quan trọng là cái đứa ấy còn là một cô gái nhỏ cơ!
Càng nghĩ càng không phục!
Lát nữa xuống xe, hắn phải tìm ra con bé đó để cảnh cáo mới được!
Có biết đây là địa bàn của ai không?
Phó Mặc Tranh lái trong bụi mù, bỏ lại mấy chục chiếc xe đua tít đẳng sau.
Trên đường, Cố Đình Xuyên kinh ngạc thán phục, ghê quá ghê quá.
Phó Mặc Tranh bên trong chiếc Ferrari đã sắp tới đỉnh núi rồi, vẫn còn phải đi qua một cái đèo khó nhất nữa.
Mắt cô nhìn về phía trước, thấy vách núi cao nhất.
Trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, nếu cả người cả xe đều bị rơi xuống từ chỗ này, có lẽ sẽ tan tành thật sự.
Hai tay cô không chịu khống chế, Ferrari cứ thế hướng đến vách núi.
Cố Đình Xuyên đuổi theo sau, tưởng rằng cô bị mất phanh, mắng một câu “mẹ nó”.
“Đường Đậu! Cậu làm gì thế!”
Phó Mặc Tranh giống như bị ma nhập, đột nhiên bừng tỉnh.