Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1209



Chương 1209:

 

Xe của Cố Đình Xuyên nhanh chóng lao lên, ép chiếc Ferrari vào giữa đường.

 

Cái ý định đó chỉ trong một khoảnh khắc, nhanh chóng biến mất.

 

Sau khi tỉnh táo lại, Phó Mặc Tranh lại cho xe chạy nhanh, phi lên đỉnh núi.

 

Chiếc xe đua Ferrari vẽ graffiti sặc sỡ lao đến vạch vàng, giành được vị trí đầu tiên.

 

Phó Mặc Tranh ngồi trên xe, rất lâu không nhúc nhích gì.

 

Đến khi Cố Đình Xuyên phi xe lên đỉnh núi, mở cửa xe, bước qua nói: “Mẹ ơi, Đường Đậu, cậu bị thần xe Thu Minh Sơn nhập thể à? Lái xe nhanh như vậy. Bình thường cậu lái xe như một con gà ấy. Nói tớ biết, có phải cậu bị hack rồi không?”

 

Phó Mặc Tranh cởi mũ bảo hiểm xuống, tháo dây an toàn ra, bước xuống xe.

 

Cố Đình Xuyên nói: “Đúng rồi, vừa nãy cậu có chuyện gì sao, chẳng lẽ có người động tay động chân vào phanh?”

 

Ánh mắt Phó Mặc Tranh lóe lên một cái, nói: “Ồ, có thể vừa nấy tớ lái nhanh quá, cho nên có chút sai sót.”

 

Cố Đình Xuyên liếc nhìn chiếc xe phía sau đuổi tới, ánh mắt lóe lên tà khí, nói: “Đám người kia thấy một cô gái như cậu lấy được vị trí đầu, tuyệt đối sẽ không phục, cậu xem xem, bọn họ chắc chắn sẽ tìm chúng †a gây rối”

 

Mấy người đàn ông trung niên hung hãn đang mặc bộ đồ đua xe, sau khi xuống xe lại đóng sầm cửa xe.

 

An Sơn bên này có một quy tắc, người thắng tiền thưởng đều do nội bộ quyết định, chỉ có một người được hưởng.

 

Thường thì trong một trận đua, sẽ có bốn năm người mình được cài vào.

 

Phó Mặc Tranh có thể thắng được lần đua này, tuyệt đối là sự bất ngờ, bởi vì đám côn đồ ở An Sơn này, hoàn toàn không nghĩ đến một con nhóc lại liều mạng đấu đá như thế.

 

Giống như thiếu tiền thiếu đến tận quỷ môn quan vậy.

 

Trong đó có một người cầm đầu gọi là anh Long.

 

Anh Long tháo kính râm xuống, híp mắt nhìn Phó Mặc Tranh cùng Cố Đình Xuyên, nói: “Người trẻ tuổi à, lái xe nhanh như vậy là gấp gáp đi gặp Diêm Vương sao?”

 

Bình thường Cố Đình Xuyên bình tĩnh bản lĩnh nhất, hoàn toàn không sợ hãi đám người này, cười xấu xa nói: “Đua xe vốn là cuộc đua công bằng, dám cược thua chịu, nếu mấy người bằng này tuổi rồi vẫn không dám cược thua chịu, vậy phẩm chất cũng quá kém rồi đất Đám tay sai đằng sau anh Long nhảy ra, khí thế hùng hổ nói: “Thằng nhóc thối, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”

 

Anh Long giữ tay sai mới nhảy ra lại, nói với Cố Đình Xuyên: “Không bằng chúng ta lại cược một ván mới, nếu tao thua rồi, vĩnh viễn không đua xe nữa, chúng mày cầm lấy tiền thưởng và an toàn rời đi, tao bảo.

 

đảm không ai dám cản chúng mày lại”

 

Cố Đình Xuyên nhướng mày, bộ dạng ngang ngược liều lĩnh: “Nếu chúng tôi thua thì sao?”

 

Anh Long cười nhẹ một tiếng, đáp: “Nếu chúng mày thua rồi, vậy bọn tao sẽ không khách khí nữa, chặt đi một cánh tay của chúng mày”

 

Cố Đình Xuyên cười điên cuồng: “Cuộc cá cược này của anh thực sự không công bằng, hay là như thế này đi, nếu anh thua, chặt một cánh tay?

 

Anh Long không phải là kẻ nhát, người yêu đua xe, đều thích chơi những bàn cược kích thích, càng kích thích, tính hiếu thắng càng to lớn.

 

“Nhóc con, khẩu khí mày hống hách như thế, tưởng rắng mình thắng chắc rồi sao?”

 

Cố Đình Xuyên đáp: “Không chắc chắn có thắng hay không, có điều, nếu đã muốn cược thì phải cược lớn chứ”

 

Anh Long thấy Cố Đình Xuyên thẳng thắn, lại là người gan dạ, đáy mắt có thêm phần tán thưởng, nói: “Được, xe đua chúng mày tùy ý chọn, tao không ý kiến”

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Cậu có được không? Để tớ cược với bọn họ đi”

 

Khóe miệng Cố Đình Xuyên co rút: “Tốt xấu gì tớ cùng đường đường là một nam tử hán, loại chuyện này sao có thể để cậu ra mặt được.”

 

Phó Đình Xuyên lại bồi thêm một dao: “Nhưng vừa rồi cậu lái rất chậm”

 

“… Đó là tớ nhường cậu có được không hả, lúc nhỏ chạy bộ cũng là tớ nhường cậu thắng đấy”

 

Phó Mặc Tranh hoài nghi nhìn nhìn cậu: “Cậu thật sự được sao?”

 

Cố Đình Xuyêt giao”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.