Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1215



Chương 1215:

 

Lâm Bạc Thâm cười gắn, khom lưng nhặt cà vạt dưới đất lên, quấn vào tay, áo sơ mi hơi phanh ra, trên gương mặt điển trai lốm đốm vết xanh tím, nhưng lại toát lên sự kiên cường nam tính.

 

u lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi, bắt tôi tránh xa cô ấy? Tôi không có tư cách, cậu càng không có tư cách, từ đầu tới cuối cô ấy từng đồng ý qua lại với cậu sao, hay là yêu cậu rồi? Chẳng qua cậu cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.”

 

Người ngoài.

 

Hai chữ này, Cố Đình Xuyên không thể nhịn được nữa.

 

Lâm Bạc Thâm quấn cà vạt trong tay, lúc xoay người rời đi, Cố Đình Xuyên liếm liếm vết máu ở khóe môi, nhìn theo bóng lưng của anh nói: “Lâm Bạc Thâm, anh có dám cược một màn với tôi không?”

 

Lâm Bạc Thâm không quay đầu lại, nhếch khóe môi mỏng, có hơi xem thường: “Cậu biết sở trường của tôi là gì không?”

 

Cố Đình Xuyên hơi nhíu mày: “Có dám không?”

 

“Cá cược, tôi chưa thua bao giờ.”

 

Vô số cuộc cạnh tranh trên thương trường, anh vẫn đứng sừng sừng giữa đám xương cốt thi hài, cả người tỏa ra sát ý lạnh lẽo.

 

Bảy năm qua anh chưa bao giờ lo sợ bất cứ điều gì, đánh đâu thắng đó không gì có thể cản được.

 

Cố Đình Xuyên nhếch miệng, ý cười gian ác, có chút lả lơi: “Đừng có mạnh miệng sớm như thế. Chúng ta sẽ cá cược bằng hạng mục Đường Đậu thích nhất, đua xe, có dám không?”

 

Môi mỏng của Lâm Bạc Thâm phun ra hai chữ: “Tiền cược?”

 

“Nếu anh thua, phải rời xa Đường Đậu, mãi mãi không được quấy rầy cô ấy. Nếu tôi thua, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người nữa”

 

Lâm Bạc Thâm xoay người, ánh mắt lạnh lùng lại kiên quyết, anh Không đủ. Nếu cậu thua, đừng bao giờ tơ tưởng tới cô nữa. Cho dù lấy danh nghĩa là bạn bè hay người nhà, thì cũng không được”

 

Cố Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Bạc Thâm: “Cứ quyết định thế đi!”

 

Màn đêm buông xuống trường đua An Sơn, vô cùng tĩnh mịch.

 

Lâm Bạc Thâm và Cố Đình Xuyên mỗi người chọn một chiếc xe đua.

 

Cố Đình Xuyên ngồi lên mũi xe, nhếch môi nói: “Bây giờ anh từ bỏ vẫn còn kịp. Nhìn dáng vẻ lãnh đạo quanh năm ngồi văn phòng, âu phục giày da này của anh, chắc chưa đụng tới xe đua bao giờ đúng không?”

 

Lâm Bạc Thâm tháo cà vạt buộc lên tay, ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Nếu chúng ta đã là những tay đua không chuyên thì không cần e ngại quy tắc gì cả, giờ hãy đua độ can đảm với nhau. Tôi không cho rằng mình thiếu dũng cảm hơn cậu”

 

Cố Đình Xuyên nhảy từ trên xe xuống, không kiềm chế được thốt lên: “Đừng có nói chắc chắn thế, dù đua độ can đảm hay kinh nghiệm lái xe, tôi cũng đều không cho rằng anh có thể thắng tôi. Trên người các anh đầy mùi tiền của thương gia, sợ nhất thâm hụt tiền lãi. Vì thẳng một cuộc đua mà vứt bỏ cái mạng nhỏ, vậy thì không đáng gi Lâm Bạc Thâm không để ý lắm, nói: “Đúng là tôi sợ nhất thâm hụt tiền lãi, có điều từ trên người Phó Mặc Tranh, tôi học được một câu, là “Không tiếc bất cứ giá nào”“

 

Lâm Bạc Thâm yêu tiền là thật, bởi vì nỗi sợ khi còn nhỏ của anh.

 

Tận mắt chứng kiến người mẹ của mình vứt bỏ mặt mũi đến từng nhà vay tiền học phí cho con, làm sao mà không yêu tiền cho được.

 

Yêu tiền như mạng không phải nói quá, nhưng Phó Mặc Tranh còn quan trọng hơn tính mạng của anh.

 

Cố Đình Xuyên mở cửa xe ngồi vào, nói: “Không nhiều lời nữa, đánh nhanh thắng nhanh, tôi còn phải đi ăn khuya”

 

Lâm Bạc Thâm kéo cửa xe ra, ngồi xuống, di động vang lên âm báo cuộc gọi, là Hàn Thông.

 

Anh bấm nghe.

 

Hàn Thông nói: “Ông chủ, thám tử đã điều tra được bà chủ đến trường đua An Sơn cùng cậu Cố, tôi vừa gửi video cho anh rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.