Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1226



Chương 1226:

 

Vùng Lệ Thành quê của Giản Mông là vùng nông thôn, chồng Giản Mông cũng là người vùng Lệ Thành này, gia đình hai bên đều khá giả, nhưng cả hai nhà đều thích náo nhiệt nên mới không chọn tổ chức ở khách sạn mà lại làm tiệc ở nhà giống như người nông thôn, làm vậy mới có không khí náo nhiệt và long trọng.

 

Bởi vì nơi này khá xa, Phó Mặc Tranh phải đến Lệ Thành trước hôm hôn lễ một buổi tối.

 

Cô ngồi tàu cao tốc đến Lệ Thành, sau đó Giản Mông và chồng mới lái xe tới đón.

 

Chu Tiểu Ninh và Lý Duyệt cũng đi tàu cao tốc tới vào tám giờ rưỡi.

 

Phó Mặc Tranh đến sớm hơn nửa tiếng, thế là Giản Mông và cô cùng ngồi trên xe chờ Lý Duyệt và Chu Tiểu Ninh.

 

Giản Mông cười, giới thiệu cô với chồng: “Đây là bạn thời đại học.

 

kiêm bạn cùng phòng của em, Phó Mặc Tranh. Em vẫn hay nói với anh cô gái này chơi đàn dương cầm đó, giỏi lắm”

 

Chồng của Giản Mông nhìn Phó Mặc Tranh bằng ánh nhìn hoảng hốt, anh cười nói: “Hóa ra cô là Momo à, tôi từng nghe danh của cô rồi, cô chơi đàn dương cầm tuyệt vời quá, Mông Mông vẫn hay kể về cô, còn nói cô giỏi lắm”

 

Phó Mặc Tranh khế cười, cô không quen giao tiếp với người lạ nên chỉ gật gù, cô nói: “Cảm ơn anh”

 

Giản Mông liếc nhìn đồng hồ, tám giờ ba mươi lăm, cô nói: “Chắc Lý Duyệt và Tiểu Ninh đến rồi nhỉ. Tranh Tranh à, cậu đã ăn tối chưa? Có đói không?”

 

“Cũng ổn, tớ không đói lắm”

 

“Vậy thì may. Đợi lát nữa đón được Lý Duyệt và Tiểu Ninh, chúng ta cùng đi ăn một bữa”

 

Lát sau, Lý Duyệt và Chu Tiểu Ninh đi ra khỏi trạm cao tốc, cùng lên xe.

 

Vừa bước lên, Lý Duyệt mới nói: “Chào cậu, tìm mấy cậu cả buổi, trời tốt tắt lửa tối đèn không nhìn thấy biển số xe”

 

Giản Mông đáp: “Chồng ơi, nhanh lái xe đến nhà hàng ăn cơm thôi, mọi người đều đói bụng cả rồi phải không?”

 

Lý Duyệt ôm bụng, nhìn Phó Mặc Tranh và Chu Tiểu Ninh rồi cười nói: “Vừa nãy khi trên tàu cao tốc, tớ và Tiểu Ninh đã thấy đói bụng rồi.

 

Nhanh đi ăn cơm thôi, không kịp đợi nữa”

 

Chồng Giản Mông tên là Trình Viễn, Trình Viễn tìm một nhà hàng lẩu khá có tiếng ở Lệ Thành.

 

Nửa tiếng sau, năm người ngồi trong nhà hàng lẩu.

 

Nồi lẩu chia thành chín ô, cấp độ rất cay.

 

Giản Mông, Lý Duyệt, Chu Tiểu Ninh đều có thể ăn cay.

 

Trước kia Phó Mặc Tranh cũng ăn cay được, nhưng giờ thì không ăn được nữa.

 

Sau khi ăn được mấy miếng, dạ dày cô cồn cào khó chịu.

 

Cô uống mấy ngụm nước lạnh cho dịu bớt rồi lịch sự nói: ăn trước đi, tớ đi nhà vệ sinh đã.”

 

“Các cậu Phó Mặc Tranh đi vào phòng vệ sinh, lúc đứng bên bồn rửa, trong gương lại xuất hiện hình bóng của người khác.

 

Chu Tiểu Ninh đứng bên cạnh cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau qua gương.

 

Chu Tiểu Ninh cong môi, hỏi một cách tùy ý: “Cậu định mừng Giản Mông kết hôn bao nhiêu tiền?”

 

Phó Mặc Tranh vẫn không đổi sắc, cô đáp: “Tôi gửi quà mừng bao nhiêu còn phải báo cáo với cậu à?”

 

Chu Tiểu Ninh cầm chiếc túi xách Hermes trong tay, cô ta lấy son môi ra tô lại rồi nói: “Chúng ta ở cùng kí túc xá thì nên đi quà mừng ngang nhau, như vậy mới khỏi phân tranh hơn thua”

 

Phó Mặc Tranh cười nói: “Quan hệ giữa tôi và cậu không tốt đến vậy đâu”

 

Phó Mặc Tranh vừa rửa tay xong thì lấy khăn giấy lau sạch hai tay, sau đó cô xoay người rời đi.

 

Chu Tiểu Ninh lại kéo cổ tay cô lại.

 

Gô ta tức giận nói: “Phó Mặc Tranh, ý cậu là sao? Không phải là chuyện từ xưa xửa xừa xưa rồi à? Dẫu sao mọi người cũng học cùng một trường, là bạn đại học chung phòng, có cần phải thù dai, bám chặt lấy chuyện lúc trước không buông như vậy không? Tôi đã ăn nói khép nép xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn thế nào. Bây giờ chúng ta tham gia hôn lễ của Giản Mông, cậu còn muốn lôi chuyện ân oán này ra nữa hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.