Chương 1281:
Phó Mặc Tranh nhìn vào đĩa tôm đã bóc vỏ trước mặt, cắn môi, thịt tôm nhìn rất tươi ngon, bóng bẩy còn có cả nước sốt sóng sánh.
Cô gắp một miếng đưa vào miệng.
Sau đó, lại ăn thêm miếng nữa.
Khi Lâm Bạc Thâm bưng canh đến thì đúng lúc đũa của cô đang gắp con tôm cuối cùng trong đĩa.
Cô chột dạ như kiểu đang xem tài liệu bị giám thị bắt.
Nhưng vẫn cố ra vẻ ung dung gắp miếng tôm cuối cùng đưa vào miệng ăn như chẳng có chuyện gì.
Ăn thì cũng ăn rồi, có ăn sạch cũng vậy thôi.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô, cười cưng chiều, đôi mắt trâm ngâm.
Sau đó, Lâm Bạc Thâm lại bóc thêm một đĩa tôm khác.
Phó Mặc Tranh ăn sạch sành sanh.
Cả một khay tôm rang, hình như chỉ mình cô ăn.
Sau khi ăn tối xong, Lâm Bạc Thâm dọn dẹp bàn ăn.
Sau đó, anh dặn dò cô: “Em ngồi đây đợi anh một lát, anh có quà muốn tặng em”
Phó Mặc Tranh nhìn theo dáng người anh đứng phắt dậy đi lên lầu.
Cô nhìn chiếc bánh kem dâu tây chưa đụng đến, cầm rữa lên ăn một vài miếng.
Ăn quá vội nên cô bị nghẹn.
Cô vội uống một ngụm nước.
Đợi lúc Lâm Bạc Thâm từ trên lầu đi xuống, cô lập tức thu bàn tay đang ăn vụng của mình lại, đặt trên bàn, tạo thế tay chống lấy căm.
Khi Lâm Bạc Thâm quay lại, quét mắt thấy chiếc bánh kem dâu tây bị mất dấu, khóe môi mỏng càng cười sâu hơn.
Nơi khóe miệng cô còn dính kem mà cô ăn vụng, cô thì không hay biết.
Lâm Bạc Thâm đưa cho cô một món quà vuông vức được đóng gói Kĩ càng.
Cô nhận lấy đặt một bên, không nghĩ là có điều gì bất ngờ.
Lâm Bạc Thâm ngồi bên cô nhìn cô cười: “Em không mở ra xem thử à? Có thể có điều bất ngờ đấy”
“Không phải chỉ là đồ trang sức thôi sao?”
“Không phải”
Phó Mặc Tranh nhìn ánh mắt khó lường của anh rồi cầm lấy hộp quà mạnh dạn xé lớp giấy bên ngoài, bên trong là một cái hộp hình vuông, chả có gì đặc biệt.
Cô thong dong mở ra, nhưng lúc mở ra chẳng nhìn thấy trang sức nào cả, cũng chẳng có áo quần hay túi xách.
Bên trong là một xấp vé xem hòa nhạc.
Còn có một chồng ảnh.
Ngón tay Phó Mặc Tranh ngừng giây lát rồi vô thức nhặt những bức ảnh đó lên, cô nhận ra bức nào cũng có cô, mặc dù có rất nhiều bức cô.
không hề đứng ở chính giữa bức ảnh, mà đứng ở một góc trong đám đông.
Từ góc độ chụp, có thể thấy người chụp đang chụp lén cô.
Ngày tháng dưới mỗi một bức ảnh càng khiến trái tim cô run lên mạnh mẽ.
Khoảng thời gian dài đằng đãng bảy năm trời.
Những tấm vé kia đều là vé hòa nhạc trong buổi biểu diễn của cô.
Phó Mặc Tranh cầm lấy những bức ảnh và cả những tấm vé, nhất thời không nói nên lời.