Chương 1288:
Phó Mặc Tranh nhướng mi, nhìn cô nói: “Là cô muốn gặp tôi chứ không phải tôi muốn gặp cô. Cô nguyện ý đợi tôi, chứ tôi không hề ép buộc cô. Cô không chờ được thì cứ việc rời Emily tức giận nghiến răng, đánh giá một câu: “Cô cùng Lâm Bạc Thâm miệng mồm thật lợi hại, có thể nói đen thành trẳng, các người đúng là cá mè một lứa: Phó Mặc Tranh sửa lại lời nói cho cô ấy: “Là tâm linh tương thông”
Emily bất lực nói: “Được. Tôi nghe nói rằng cô và Lâm Bạc Thâm lại ở bên nhau lần nữa?”
“Đúng vậy”
“Vậy ngay từ đầu tại sao hai người lại phải chia tay?”
Phó Mặc Tranh đáp: “Không cần phải nói cho cô biết vấn đề này”
Emily: “…”
Sau khi người phục vụ bưng cố: một ngụm, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: giác chua thịt băm ngon không?”
Emily sững người. Cô ấy đã ăn một chút từ nhiều năm trước và gần như quên mất mùi vị: “Cũng tạm được” Cô trả lời.
cà phê đến, Phó Mặc Tranh nhấp Lâm Bạc Thâm làm cơm trộn đậu.
Phó Mặc Tranh cười chế nhạo, không có gì ngạc nhiên, cô biết người phụ nữ đối diện sẽ không thích ăn loại đồ ăn này.
Emily cau mày: “Nghe nói cô rất thích món ăn đó. Món ăn đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Không có, đơn giản chỉ là vì tôi thích ăn”
Emily cho biết: “Lúc đầu, anh ấy đề nghị tôi ký hợp đồng với anh ấy.
Tôi nói rằng đàn ông Trung Quốc nói chung nấu ăn rất ngon. Tôi muốn anh ấy làm một bữa cơm đầy đủ cho tôi, để tôi thử một chút. Vì vậy, anh ấy đã làm món ăn này và nói với tôi. Đây là món ăn yêu thích của người anh ấy yêu”
Phó Mặc Tranh dùng những ngón tay thon dài mình khuấy đều cà phê và hơi dừng lại một chút, lông mi của cô khẽ run lên, và sóng mắt trôi lơ lửng.
Vì vậy, anh không hề cố ý làm bữa ăn đó cho Emily, nhưng vì nghĩ đến cô, nên anh không thể không làm bữa ăn đó?
Phó Mặc Tranh ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Emily: “Mặc dù cô rất xinh đẹp và suy nghĩ cũng thông minh, nhưng Lâm Bạc Thâm là của tôi . Tôi không cho phép cô một mình hẹn anh ấy ra ngoài lần nữa, dù với danh nghĩa bạn bè mời một bữa ăn cơm, cũng không thể được”
Đôi mắt đẹp của Emily mở to, nói một cách bất lực: “Tại sao?”
Cô ấy thật sự không hiểu nỗi, Lâm Bạc Thâm là một người yêu tự do, là bạn của anh, tại sao cô ấy không thể hẹn gặp anh.
Phó Mặc Tranh nói với một giọng bá đạo: “Bởi vì tôi không thích anh ấy gặp gỡ, hẹn hò và ăn uống với những người phụ nữ khác mà không phải tôi, anh ấy chỉ có thể làm điều đó với tôi mà thôi”
Emily: “Nhưng anh ấy cũng có quyền kết bạn. Anh ấy là người lớn và cần giao tiếp xã hội bình thường”
Phó Mặc Tranh thản nhiên khuấy cà phê: “Tôi không quan tâm đến những người khác, dù sao cô cũng không thể”
Emily: “… Cô thật sự rất ích kỷ và vô lý. Dùng thành ngữ Trung Quốc mà nói, chính là không thể chấp nhận”
“Là bất chấp lý lẽ” Phó Mặc Tranh nói.
Emily thở dài, đưa tay đỡ trán: “Bạc Thâm sao lại thích một người phụ nữ vô lý như cô chứ?”
Phó Mặc Tranh : “Anh ấy chính là thích sự vô lý của tôi”
Emily cuối cùng không nói nên lời và đưa ngón tay cái lên cho Phó Mặc Tranh : “Hai người đúng là một cặp đôi hoàn hảo”
Sau khi Emily rời đi, Phó Mặc Tranh ngồi ở chỗ cô ấy uống latte.
Khi Phó Mặc Tranh chuẩn bị đứng dậy, một bóng dáng cao và mảnh khảnh chặn đường cô.
Cô ngước đôi mắt đen mờ, nhìn vào bóng của Lâm Bạc Thâm.
Phó Mặc Tranh khẽ giật mình: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh muốn xem vợ tương lai của anh xử lý người ta như thế nào?”