Chương 1331:
Lâm Bạc Thâm im lặng, khoé mắt ươn ướt.
Đến cổng tiểu khu Đô Hối, Tiểu Đậu Nha đi vào.
Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh vẫy tay chào tạm biệt với Tiểu Đậu Nha.
Buổi chiều Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh đến đại học Đế Đô.
Bọn họ không lái xe đi.
Lâm Bạc Thâm lấy chiếc xe đạp leo núi cũ của anh đã đi từ bảy năm trước từ kho ra, chiếc xe đạp leo núi đó chất lượng rất tốt nên dù đã qua bảy năm nhưng lốp xe vẫn không bị hư hỏng, vẫn còn đầy hơi nguyên vẹn.
Lâm Bac Thâm đạp xe đến chỗ Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh quay đầu lại nhìn anh đang dần tiến lại.
Tà áo trắng bay phấp phới giống hệt như trong ký ức khi Lâm Bạc Thâm vẫn còn là một cậu sinh viên.
Thời gian dường như đã trở về quá khứ.
Khi Lâm Bạc Thâm dừng xe trước mặt cô ấy, chiếc chân dài chạm đất và mỉm cười với cô: “Bạn học Phó, lên xe đi”
Lâm Bạc Thâm ôm lấy eo của cô, nhấc cô lên thanh ngang ở phía trước chiếc xe đạp.
Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn cô ấy: “Ngồi chắc, chúng ta đi thôi”
Kỹ năng đạp xe của Lâm Bạc Thâm rất ổn định, Phó Mặc Tranh ngồi trong lòng anh cảm thấy rất an toàn.
Gió thoảng qua tai, đều là sự nóng bỏng nhẹ nhàng.
Trong mắt Phó Mặc Tranh, khung cảnh quãng đường từ căn hộ Lục Thành đến đại học Đế Đô dần biến thành những gì của bảy năm trước.
Khi đến đại học Đế Đô, Lâm Bạc Thâm đậu xe ở tại bãi để xe của trường học.
Hai người tay trong tay đi dạo vào trong trường.
Hôm nay không phải cuối tuần mà là ngày bình thường nên trong trường có rất nhiều học sinh.
Lâm Bạc Thâm với Phó Mặc Tranh trai tài gái sắc tương xứng như: vậy, hoà vào đám sinh viên đại học không có cảm giác khác biệt lắm, mà giống như một cặp sinh viên đang hẹn hò bình thường.
Đã bảy năm trôi qua rồi, đại học Đế Đô đã sửa sang lại rất nhiều, sân vận động, nhà ăn đều được sửa mới.
Buối tối Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh dùng bữa ở trong nhà ăn của trường.
Phó Mặc Tranh nói: “Mùi vị thay đổi rồi”
Lâm Mặc Tranh đáp: “Cho dù trong bảy năm qua có nhiều thứ thay đổi, nhưng anh sẽ không bao giờ đổi thay, anh sẽ mãi mãi ở một chỗ đợi em, không cần biết đến khi nào em mới quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn sẽ ở đấy. Anh sẽ mãi mãi là Lâm Bạc Thâm yêu Phó Mặc Tranh sâu đậm”
Phó Mặc Tranh nhìn anh mỉm cười.
Trong đĩa của Phó Mặc Tranh có một cái đùi gà.
Phó Mặc Tranh liền để nó vào đĩa của Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm hơi lặng người đi, nhìn cô đang cười rất đơn thuần.
Lâm Bạc Thâm đột nhiên nghĩ về bảy năm trước, cô đến công ty luật giao đồ ăn cho anh, cũng gọi một cái đùi gà mang từ nhà ăn của trường đến công ty luật, cái đùi gà đó suýt chút nữa đã bị Thịnh Hoài Nam ăn mất.
Người nhận đồ nói cho Thịnh Hoài Nam biết, cái đùi gà đó thực chất không phải để cho anh ta ăn, mà là để cho Bạc Thâm.
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm trở nên nuông chiều mỉm cười, không để lại đùi gà về đĩa của Phó Mặc Tranh mà ăn luôn làm cô rất hạnh phúc.
Lâm Bạc Thâm biết rõ đây chính là cách thức cô thể hiện tình cảm của mình.
Sau khi ăn ở nhà ăn trường, Lâm Bạc Thâm nắm tay Phó Mặc Tranh đi dạo quanh khuôn viên trường vào buổi tối.
Làn gió buổi tối thật mát mẻ và sảng khoái.