Đối diện với câu hỏi hung dữ của Phó Hàn Tranh, trong lòng Mộ Vi Lan đột nhiên sinh ra cảm giác tức giận, "Tối hôm qua em đã ở đâu? Anh có từng quan tâm đến em không? Phải, tối hôm qua em không nên bỏ lại tiểu Đường Đậu, nhưng anh thì sao, anh cũng bỏ lại tiểu Đường Đậu mà không phải sao?"
Người đàn ông u ám nhìn chăm chăm vào cô, giống như muốn ăn thịt cô, bàn tay to cầm chặt lấy cổ tay của cô siết chặt lại từng chút một, giống như muốn bóp vun xương của cô, cô đau đớn chau mày lại, "Phó Hàn Tranh, anh bỏ em ra!" "Bỏ em ra? Bỏ em ra để em cấu kết với Kỳ Ngan Lễ làm việc xấu sao!" Trong lòng Mộ Vi Lan bông run rẩy, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào anh: "Phó Hàn Tranh, anh sai người theo dõi em sao?!" Lời sỉ nhục của anh, giống như một con dao găm, dùng con đao đâm vào lồng ngực của cô, dao không thấy máu, nhưng lại đủ chí mạng. "Anh không hề vô liêm sỉ như thế!"
Cô sừng sỡ, đột nhiên cười khinh một tiếng, cũng phải, anh dây dưa với người ở biệt thự Lam Vịnh kia, thì làm sao có thể có tâm tư sai người theo dõi cô được chứ?
Ôi, đến bây giờ, cô vẫn đang tưởng ai cũng mê mình!
Cô kéo căng đôi môi nhot nhat, "Nếu anh đã biết rồi, thì còn hỏi em làm gì, đúng, tối hôm qua em đúng là ở cùng với Kỳ Ngan Lê đay, em ở nhà của Kỳ Ngạn Lê cả một buổi tối đay!" "Mộ, Vi, Lan!"
Người đàn ông nổi giận, gân xanh trên trán đập thình thịch, bàn tay to bóp vào cái cố nhỏ bé của cô!
Mộ Vi Lan vì khó thở nên ho dữ dội, mặt đỏ rực cả lên! "Khụ khụ... khụ khụ khụ...”
Bàn tay của Phó Hàn Tranh, từ từ co chặt lại, Mộ Vi Lan thậm chí có thể nghe được âm thanh răng rắc của cổ phát ra, chỉ cần Phó Hàn Tranh dùng thêm một chút sức lực nữa, thì cô có thể sẽ nghẹt thở mà chết!
Người đàn ông hai mắt đó rực, giống như con báo săn bị chọc giận, ánh mắt hung ác nham hiểm, cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ chậm rãi nhắm mắt lại, khoé mắt rơi lệ không giấy giụa nữa, thì lực trên tay của anh, mới từ từ thả lỏng...
Mộ Vi Lan vì không có sức lực, nên ngã xuống đất, vừa dùng lực thở, vừa dùng lực ho, cổ của cô rất đau rất đau, nhưng lại không đau bằng một phần nghìn trong lòng cô.
Cô bất chợt cười lạnh lùng, đứng dậy ngửa cái cổ đỏ ửng vừa bị anh bóp lên nói: "Phó Hàn Tranh, anh biết không? Em nhớ rất rõ, lần trước anh suýt chút nữa thì bóp chết em là khi nào, lần trước anh là vì Hướng Nam Tây, lần này thì sao, anh lại suýt chút nữa bóp chết em, không phải là vì anh yêu em, không phải là vì anh ghen, mà chỉ là vì anh không chấp nhận được việc em phản bội anh!”
Thấy bộ dạng nhợt nhạt yếu ớt của cô, Phó Hàn Tranh chau mày lại, theo phản xạ giơ tay muốn kéo cô lên, “Tiểu Lan.." “Anh đừng chạm vào em!” Mộ Vi Lan hất tay của anh ra, "Phó Hàn Tranh, từ bây giờ trở đi, chúng ta đường ai nấy đi.” Cô quay người định rời đi, thì Phó Hàn Tranh kéo cô lại, chống lên trên tường, "Cuộc tình này em nói đi là đi, muốn kết thúc là kết thúc sao? Mộ Vi Lan, anh không nói kết thúc, thì em cũng đừng nghĩ sẽ đi được đâu!" Cô tưởng rằng trên đời có chuyện tốt như thế, cô muốn bắt đầu, thì anh tiếp đãi, cô muốn kết thúc, thì anh sẽ phái cùng cô kết thúc chứ?
Từ bây giờ trở đi, cô đã giành bao nhiêu niềm tin từ chỗ anh, thi anh sẽ lần lượt khiến cho cô quay lại! "Anh muốn làm cái gì!"
Mộ Vi Lan sợ hãi nhìn anh, Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay của cô, đôi môi mỏng hếch lên cười khinh, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, "Em nói làm cái gì, đương nhiên là đưa tiểu Đường Đậu đi học rồi, lẽ nào em muốn để cho tiểu Đường Đậu biết chúng ta đang cãi nhau sao?"
Mộ Vi Lan có một giây phút hoảng hốt, người đã bị Phó Hàn Tranh nhét vào trong xe, màu máu trên khuôn mặt bé nhỏ của Mộ Vi Lan rút đi het, "Phó Hàn Tranh, anh..."
Bên kia, tiểu Đường Đậu đã đeo cặp sách từ trong nhà chạy ra, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, "Bő, Mộ Mộ, hai người vừa mới cãi nhau sao?"
Phó Hàn Tranh kiểm soát tâm trạng, tỉnh bơ mim cười, "Đương nhiên không phải rồi, lên xe đi, đưa con đi học."
Ánh mắt kỳ lạ của tiểu Đường Đậu, nhìn vào hai người lớn, bước lên xe, ngồi cùng với Mộ Vi Lan ở phía sau, đứa bé giơ mắt nhìn thấy vết đỏ rõ nét trên cổ của Mộ Vi Lan, tò mò hỏi: "Mộ Mộ, cổ của mẹ sao thế?"
Mộ Vi Lan ngây người ra, cô sờ vào cổ, nói: "Mẹ, mẹ không sao, tối hôm qua ngủ không ngon nên bị sái cổ thôi."
Sái cổ? "Sái cổ là gì?”
Mộ Vi Lan miễn cưỡng giải thích: "Sái cổ là bị treo cổ đấy."
Tiểu Đường Đậu lúc này mới tin, nhẹ nhàng và một tiếng, còn tỉ mi dặn dò: "Vậy Mộ Mộ tối nay ngủ đừng để bị treo cổ nữa nhé, sẽ rất đau đấy" Mộ Vi Lan không tập trung “Ừm” một tiếng, giơ tay lên xoa đầu tiểu Đường Đậu. Sau khi đưa tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo, trong xe, chỉ còn lại Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan hai người.
Mộ Vi Lan vốn dĩ tưởng rằng, Phó Hàn Tranh sẽ không để có đến Ả Hoa làm việc nữa, nhưng Phó Hàn Tranh lại đột nhiên đưa cô đến cửa Ả Hoa. Thậm chí, vào lúc cô chuẩn bị xuống xe, còn từ trong gương chiếu hậu, dùng hai con mắt nghiêm nghị đó nhìn cô một cái, nhắc nhở nói: "Tối nay anh sẽ đến đón em tan làm, đừng có chay trước."
Mộ Vi Lan nằm chặt lòng bàn tay lại, cô bắt đầu không hiểu Phó Hàn Tranh rồi, người đàn ông này quả là khó hiểu, nếu như anhd dã biết tối hôm qua cô ở cùng với Kỳ Ngạn Lê, thì tại sao vẫn giữ cô ở bên cạnh chứ?
Có điều, Phó Hàn Tranh đến bây giờ chắc vẫn chưa biết giao dịch giữa cô và Kỳ Ngạn Lễ, chắc Phó Hàn Tranh chỉ là tức giận vì tối hôm qua cô qua đêm ở nhà Kỳ Ngạn Lễ? Nhưng Mộ Vị Lan không biết rõ được chuyện này, chỉ thờ ở trả lời một câu, “Biết rồi, em sẽ đợi anh” Bây giờ Phó Hàn Tranh này sinh ác cảm với sự sợ hãi của cô, muốn giành lại sự tin tưởng của anh, e rãng là chuyện khó, sau khi Mộ Vi Lan xuống xe, liền không tập trung đi vào trong A Hoa.
Sau khi vào công ty, cô đi vào phòng rửa tay trước, định dùng kem nền và phấn ở trong túi xách, để che đi vết đỏ ở trên cổ.
Nhưng vết đỏ đó quá rõ, một chốc không thể mất đi, dùng kem nền và phấn cũng không che đi được, nhìn vào trong gương sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch như tờ giấy, cô hoàn toàn suy sụp.
Tại sao bây giờ tất cả mọi chuyện đều bị cô phá hỏng vậy. Nói muốn giành lại sự tin tưởng của Phó Hàn Tranh, để giúp bố báo thù, nhưng lại lún sâu vào trong chút tình cảm của Phó Hàn Tranh cho.
Trong đầu lúc này, không nghĩ được gì khác, vẫn là cảnh tượng tối hôm qua Phó Hàn Tranh qua đêm ở biệt thự Lam Vịnh, ôm ấp thân mật với người phụ nữ kia.
Cô hít một hơi sâu, ở trong phòng rửa tay lấy lại bình tĩng, rồi mới đi đến bộ phận thiết kế.
Đến buổi chiều, cô bị Kỳ Ngạn Lê gọi đến văn phòng. Kỳ Ngạn Lễ vừa nhìn liền thấy vết đỏ ở trên cổ của cô, cau mày hỏi: “Sáng nay cô về nhà, Phó Hàn Tranh đã ra tay với cô sao?"
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, "Không phải, chỉ là anh ấy đã biết được chuyện tối qua tôi qua đêm ở nhà anh, nên rất tức giận"
Kỳ Ngạn Le đi đến, gio tay chạm vào vết đỏ ở trên cố của Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan theo phản xạ lùi về phía sau, "Tổng giám đốc Kỳ?" “Cô căng thẳng cái gì, tôi chỉ là muốn xem vết thương trên cổ của cô thôi."