Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 20: Ngủ chung giường



"Anh điều tra tôi?"

Mộ Vi Lan mặc chiếc áo sơ mi của anh bước ra khỏi phòng tắm, khuôn đỏ ngượng ngừng, không biết là do hơi nóng hay là do sự tức giận. Chiếc áo sơ mi rộng rãi của anh mặc dù đã che đi những đường cong của cô nhưng lại rất toát lên vẻ quyến rũ và gợi cảm. Ba chiếc nút áo mở ở cổ áo, để lộ xương quai xanh trắng ngần mảnh khảnh như ngọc. Độ dài của chiếc áo che đi phần hông và đùi, kiểu mặc che kín một nửa như vậy càng dễ dàng khơi dậy ham muốn của đàn ông.

Phó Hàn Tranh trước giờ là người có sự kiềm chế rất lớn, nhưng trong cơ thể vẫn có một sức nóng hừng hực.

Anh nhìn vào ánh mắt của cô và càng trở nên nóng bỏng hơn, làm cho khuôn mặt của Mộ Vi Lan đỏ hơn.

"Tôi không điều tra cô, làm sao dám đưa cô về nhà ngủ chung một giường?”

Giọng nói của anh rõ ràng không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn lạnh lùng khắt khe. Khi Mộ Vi Lan nghe thấy "ngủ chung một giường", trái tim cô đột nhiên đập mạnh.

Cô mím môi, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Phó đã điều tra tôi rõ ràng như vậy, biết tôi đã sinh con cho người khác, tại sao lại còn chọn tôi?"

Ánh mắt anh lặng lẽ và tập trung nhìn cô: “Chính là bởi vì cô đã sinh con, sẽ có sự kiên nhẫn và yêu thương với trẻ nhỏ hơn. Tôi không tìm một người phụ nữ có thể làm vợ tôi, mà là một người có thể chăm sóc cho Tiểu Đường Đậu và cho cô bé tình yêu của người mẹ."

Mộ Vi Lan cau mày, vô thức hỏi:

“Mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu đâu?"

Nghe ý của Tiểu Đường Đậu, cô bé từ nhỏ đã chưa bao giờ nhìn thấy mẹ. Mẹ cô bé đã ly hôn với Phó Hàn Tranh ngay sau khi sinh cô bé ra sao?

Phó Hàn Tranh sững lại, mím môi, nhìn cô chằm chằm trong năm giây. Mộ Vi Lan tưởng rằng anh không muốn trả lời câu hỏi riêng tư như vậy, hoặc có lẽ theo anh, cô không đủ tư cách để biết chuyện riêng tư của anh. Dù sau, hai người bây giờ không quá thân quen.

"Anh không muốn nói thì coi như tôi..."

Hai từ “chưa hỏi" còn chưa được nói ra, đã nghe thấy giọng nói điềm tĩnh không một chút cảm xúc của anh: “Khó sinh, qua đời rồi.”

Mộ Vi Lan sững sờ: “Xin lỗi, tôi không biết sẽ khiến anh nhớ đến một điều đáng buồn như vậy.”

“Ngủ đi."

Phó Hàn Tranh chuyển chủ đề, trực tiếp lên giường. Mộ Vi Lan nhất thời hoảng loạn nói: “Vậy, vậy tôi ngủ dưới sàn!”

Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay cô: “Cô thấy sao khi sáng mai người làm vào dọn dẹp thấy sàn nhà, họ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tôi, sáng sớm mai tôi sẽ dọn dẹp sàn nhà."

Bàn tay thon dài nắm chặt cổ tay cô, không có ý định nới lỏng mà còn giữ chặt hơn: “Đây không phải là chuyện một hai ngày, cô sớm muộn cũng phải thích nghi."

Nếu sự việc bại lộ, cô phải quấn chăn rời đi rồi, và biệt thự của nhà họ Mộ sẽ bị Phó Hàn Tranh thu hồi. Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan cứng đầu, từ từ leo lên giường.

Tắt đèn, Mộ Vi Lan kéo ra và di chuyển ra mép giường, cho đến khi người đàn ông ôm lấy eo cô và kéo cô lại: “Cô muốn quấn hết chăn đi?"

Hơi thở nam tính phía trên đầu đã gần kề, trong ánh sáng mập mờ, cô khẽ ngước mắt lên, chăm chú nhìn quai hàm của anh, run rẩy lo lắng: “Tôi...tôi không có..."

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần cô di chuyển một chút, đôi môi của cô có thể hôn lên môi anh.

Cô nằm trong vòng tay anh, cẩn thận di chuyển, nhưng sự chuyển động nhẹ nhàng của cô lại thu hút sự bất mãn của anh, đôi mắt đen từ từ mở ra, nhìn cô chằm chằm: “Cô đang quyến rũ tôi?"

Mộ Vi Lan vẫn chưa kịp phản ứng, thân hình rắn chắc của anh đã lật lên, ấn cô dưới thân anh...

Cô siết chặt nắm tay, khuôn mặt đỏ bừng vùng vẫy: “Phó Hàn Tranh....! Anh buông tôi ra!"

“Cô thích chơi trò đuổi bắt như vậy à?"

Đôi bàn tay to của anh ôm chặt lấy cặp đùi thon dài mềm mại của cô, đôi mắt đen đang khiêu khích trêu chọc cô.

Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy bị làm nhục, cắm môi trừng mắt nhìn anh: "Tổng giám đốc Phó, tôi không phải là đám phụ nữ được anh bao nuôi ngoài kia! Càng không phải là Hướng Nam Tây! Anh có nhu cầu sinh lý....ưm...khốn....nạn...!”

Trên đôi môi của cô tràn ngập hơi thở thanh mát của anh, nụ hôn này dễ dàng khơi dậy dục vọng, còn nóng bóng hơn nụ hôn trước đó, khiến cô gần như nghẹt thở!

Ngay khi cô muốn mở miệng và cắn vào môi anh, Phó Hàn Tranh bất ngờ buông cô ra, bàn tay bị kẹt sau gáy cô, đôi mắt ghé sát mặt mắt cô: “Thứ nhất, tôi không động đến đám phụ nữ bên ngoài. Thứ hai, Hướng Nam Tây là chị dâu của tôi, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu mối quan hệ của tôi và cô ấy nữa. Thứ ba, cô là do tôi dùng 120 tỷ để mua về, phụ trách nhu cầu sinh lý của tôi, cũng là trong nghĩa vụ của cô.”

Giữ lại biệt thự của nhà họ Mộ không chỉ phải trả 120 tỷ cho mẹ con Thẩm Thị, mà còn khiến Phó Hàn Tranh mất một miếng dất, đâu chỉ là hao tổn mỗi 120 tỷ!

Anh chắc chắn điên rồi mới chi hàng chục triệu để mua về một người phụ nữ ngang bướng khó dạy!

Mộ Vi Lan mở to đôi mắt: “..Trên hợp đồng không có điều khoản này!”

“Điều 23 trên trang thứ ba của bản hợp đồng, bên B phải chịu trách nhiệm về mọi nhu cầu sinh lý của bên A."

Biến thái! Khốn nạn!

Mộ Vi Lan đang tự hỏi mười tám đời tổ tiên của Phó Hàn Tranh, nghĩ tới lợi ích của cô, bàn tay nhỏ kéo cánh tay của anh: “Tổng giám đốc Phó, có thể bỏ hạng mục phục vụ này trong hợp đồng, anh muốn người phụ nữ nào mà chẳng có, người phụ nữ đã từng sinh con như tôi sợ anh không chịu được..."

Ai ngờ, đôi mắt đen sáng nhìn cô chằm chằm, đôi môi bỗng thốt lên một câu khiến người khác phải kinh ngạc: "Người phụ nữ đã từng sinh con, thưởng thức càng có hương vị."

Mộ Vi Lan không nói nên lời.

Cô lại cố thương lượng: “Vậy...anh có thể mặc quần áo vào rồi hẵng ngủ không?"

Giọng nói của anh trầm ổn: “Tôi quen khỏa thân đi ngủ.”

Mộ Vi Lan không ngừng điều chỉnh tư thế suốt đêm, đến tờ mờ sáng, anh cau mày và ấn cô vào trong lòng, hỏi thở nóng bỏng phả vào tai cô, giọng nói trầm khàn cảnh cáo: “Cô còn cử động, tôi không ngại ăn cô ngay bây giờ!”

Người phụ nữ nhỏ bé sợ hãi sững người lại, không dám động đậy.

Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan đưa Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo, cô cũng nhân tiện từ chức. Mặc dù cô rất thích công việc ở trường mẫu giáo, nhưng công việc đó thật sự không phù hợp với chuyên ngành của cô. Bây giờ Phó Hàn Tranh để cô đến làm trong bộ phận sáng tạo của Phó Thị, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Khi cô trở về căn hộ Lam Hải Tân Thiên Địa, cô mới bật điện thoại lên. Có hơn một chục cuộc gọi nhỡ, đều là Diệp Quả gọi đến, chắc là bởi vì tối qua cô không về nhà.

Cô đi lên tầng, nghĩ cách làm sao để giải thích với Diệp Quản lý do tối qua cô không về nhà.

Vừa bước vào nhà, Diệp Quả đã bước tới, cố gắng hít mùi hương trên cơ thể của cô: “Thành thật khoan dung, chống lại sẽ nghiêm khắc! Mau thành thật khai ra, tối qua đã ở chỗ của người đàn ông nào! Rốt cuộc người đàn ông nào có thể khiến Lan Lan của chúng ta cả đêm không về!"

Cô phủ nhận: “Mình không có..."

“Thôi đi! Trên người cậu có một mùi nam tính mạnh mẽ!”

"Mình thực sự không có, tối qua mình về biệt thự của nhà họ Mộ ngủ lại một đêm."

“Hả?” Diệp Quả không hỏi: “Không phải biệt thự của nhà họ Mộ bị dỡ bỏ rồi sao?"

"Mình....bạn của bạn mình tình cờ là bạn tốt của Phó Hàn Tranh. Mình nhờ cô ấy đi giúp mình nói, Phó Hàn Tranh đồng ý không dỡ bở căn biệt thự của nhà họ Mộ, đồng thời còn hứa với mình sẽ để mình đến tập đoàn Phó Thị làm việc.”

Diệp Quả nghe không hiểu: “Cái gì bạn của bạn là bạn tốt của Phó Hàn Tranh? Rốt cuộc là ai vậy?”

"Haiz, mình cũng không quen. Dù sao đi nữa bây giờ căn biệt thự của nhà họ Mộ có thể giữ lại rồi, và mình cũng có thể vào tập đoàn Phó Thị làm việc."

Diệp Quả trước giờ suy nghĩ đơn giản, vì thế đã tin lời Mộ Vi Lan, hào hứng nói: “Nói như vậy là, bây giờ cậu có thể lấy lại nhà của bố cậu rồi! Còn có việc làm nữa!”

“Đúng vậy, Quả Quả, thời gian qua, cảm ơn cậu đã chăm sóc và giúp đỡ mình."

"Cảm ơn gì chứ! Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao? Nếu đã có chuyện tốt đẹp như vậy, vậy tối nay chúng ta phải ăn mừng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.