khi siêu âm, hình ảnh phải thai cuộn tròn được phản chiếu trên phim chụp.
Bác sĩ nói: "Ba tháng rồi, đứa bé vẫn chưa thành hình. Đợi đến năm tháng, cô có thể nhìn thấy rõ đường nét của đứa bé hơn"
Mộ Vi Lan nằm trên giường, nhìn phim chụp, nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ, đứa bé có khỏe không?"
"Đứa bé khỏe, nhưng tôi nhìn thấy mức progesterone của cô khá thấp, cần phải chú ý nhiều hơn. Cô có ăn được không?"
Dì Lan đứng bên cạnh nói: "Cô chủ nhà tôi ăn gì nôn đó, gầy đi nhiều rồi."
"Đây là điều bình thường, đừng lo lắng quá. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng đi dạo cho thoải mái. Chủ yếu là bà bầu phải giữ tinh thần vui vẻ.
Một lúc sau, bác sĩ nói: "Được rồi, ngồi dậy đi
Sau khi Mộ Vi Lan khám thai xong, bác sĩ kê cho có một số loại thuốc vitamin và thuốc an thai, sau đó cô củng dì Lan rời khỏi bệnh viện.Khi đi đến cửa bệnh viện, Mộ Vi Lan đột nhiên muốn đi vệ sinh: "Dì Lan, tôi đi vệ sinh, dì đứng đây đợi tôi một lát
“Có cần tôi đi cùng cô không?"
"Không cần đâu, tôi sẽ quay lại ngay"
Mộ Vì Lan đi vệ sinh ở tầng một của bệnh viện, cô tìm một lúc lâu mới vào nhà vệ sinh nữ.
khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô va phải một người trong sành bệnh viện.
Bàn tay mảnh khảnh của người đó đỡ cô. Mộ Vi Lan đang chuẩn bị cảm ơn, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn mà cô không thể quen thuộc hơn.
"Hàn, Hàn Tranh...!"
Phó Hiệu khẽ cau mày, lạnh lùng buông tay cô ra:
"Xin lỗi.”
Anh khẽ gật đầu rồi lạnh lùng quay người đi.
Mộ Vi Lan sững sờ vài giây, sau đó đuổi theo anh "Hàn Tranh: Hàn Tranh!".
Mộ Vi Lan đuổi theo và nắm lấy tay anh, cô kích động không nói nên lời: “Anh...anh thật sự vẫn chưa chết Hàn Tranh...em biết là anh sẽ không sao! Quá tốt rồi, anh vẫn còn sống... Mấy ngày qua em rất nhớanh. Anh..."
Cô vẫn chưa nói xong, người đàn ông lạnh lùng kéo tay cô ra, và lạnh nhạt nhìn cô: “Cô gái, cô nhận nhầm người rồi."
Ánh mắt của anh vô cùng xa lạ.
Đây rõ ràng là khuôn mặt giống với Hàn Tranh, rõ ràng là giọng nói trầm ấm dễ nghe giống như Hàn Tranh, đến cả đôi tay cũng đẹp đẽ...Nhưng mà, anh ấy lại nói, cô nhận nhầm người rồi?
Sao có thể như thể được?
Mộ Vi Lan cười nhếch môi nói: "Hàn Tranh, anh đang đùa em gì vậy? Em luôn đợi anh, em biết anh sẽ không bỏ rơi em và Tiểu Đường Đậu...Vừa nãy em mới đi khám thai, bác nói con của chúng ta rất khỏe… anh so di..."
Nói xong, Mộ Vi Lan kéo tay anh đặt xuống bụng cô, Phó Hiệu hờ hững xua tay: “Cô thật sự nhận nhầm người rồi."
Người đàn ông sải bước rời khỏi tầm mắt của cô.
Mộ Vị Lan muốn đuổi theo anh, nhưng trong bệnh viện có quá đông người qua lại, Phó Hàn Tranh rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô,
Khi Mộ Vi Lan xông ra khỏi bệnh viện, cô thở hổnhen.
Dì Lan vội vàng chạy lại đỡ cô: "Cô chủ, sao có chạy nhanh thế, coi chừng đứa bé chứ."
Mộ Vi Lan nằm lấy tay dì Lan, kích động nói: “Di Lan, vừa nãy tôi nhìn thấy Hàn Tranh rồi! Di đứng đây có nhìn thấy anh ấy không!
“Cô chủ, có phải cô nhận nhầm người rồi không? Tôi luôn đứng ở đây, không nhìn thấy cậu chủ đâu."
Ảnh mắt của cô tìm kiếm xung quanh, cô lắc đầu nói: "Không thể nào vừa nãy tôi thật sự nhìn thấy anh ấy! Di Lan, dì tin tôi! Tôi thật sự thấy anh ấy rồi: Anh ấy... anh ấy còn nắm tay tôi, đỡ người tôi, dì Lan, tôi thật sự không lừa dì
Di Lan hoàn toàn không tin, chỉ cho rằng là cô xuất hiện ảo giác nên ra sức thuyết phục cô: “Cô chủ, cô biết cô nhớ cậu chủ, nhưng cô không thể chìm đắm mãi trong ước mộng của cô. Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, bác sĩ nói cô phải giữ tâm trạng vui vẻ, cô đừng nghĩ đến cậu chủ nữa có được không?"
Mộ Vị Lan sốt ruột phát khóc: "Tôi thật sự nhìn thấy anh ấy rồi! Dì Lan! Chúng ta vào bệnh viện kiểm tra camera giám sát Camera giám sát của sảnh tầng 1 chắc là có thể quay lại được!"
"Cô chủMộ Vi Lan khóc: “Dì Lan, tôi xin dì đấy, di tin tôi đi Tôi thật sự nhìn thấy Hàn Tranh rồi
Dì Lan bất lực, thấy cô không từ bỏ nên đành chiều lòng cô: "Cô chủ, chúng ta nói rõ trước nhé. Nếu trong camera giám sát không nhìn thấy cậu chủ, cô phải theo tôi về nhà. Nếu cô và đứa bé có vấn đề gì, tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào với ông chủ
Đến phòng giám sát, nhân viên bảo vệ mở camera giám sát lên.
“Rốt cuộc các người đang tìm ai vậy?"
Dì Lan nhìn Mộ Vi Lan và nói: "Cô chủ, tầng này đông người như vậy, không thể nhìn rõ đâu."
Mộ Vị Lan nhìn chằm chằm vào màn hình và hỏi bảo vệ: "Có thể phóng to một chút được không?"
“Đã phóng to hết mức rồi, không thể phóng to hơn
được nữa."
Màn hình được phóng to hơn mức, hình ảnh rất mở nhạt, không thể nhìn rõ mặt. Hơn nữa, lúc đó Phó Hàn Tranh còn đội một chiếc mũ bóng chảy màu đen, và nó còn che mất mặt anh.
Mộ Vị Lan chỉ vào người đàn ông mặc áo len xám trên màn hình: “Dì Lan, anh ấy thật sự là Hàn TranhDì Lan không hề tin: "Cô chủ, cậu chủ làm sao có thể xuất hiện ở đây được? Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của người này hoàn toàn không giống với câu chủ nhà chúng ta.
Mô Vị Lan không biết phải giải thích thế nào. Sau khi ra khỏi phòng giám sát, cô vẫn không bỏ cuộc.
"Di Lan, chúng ta đến đồn cảnh sát đi, để cảnh sát giúp chúng ta tìm kiếm!"
Dì Lan càng nghe càng thấy sai, thậm chí còn nghi ngờ trạng thái hiện giờ của Mộ Vi Lan không được bình thường: "Cô chủ, chúng ta về nhà trước có được không? Hay là thế này đi, chúng ta nói chuyện này cho ông chủ trước?
"Được, nếu để bố biết, bố sẽ phải người đi tìm, như vậy sẽ nhanh hơn!"
Di Lan cuối cùng cũng dỗ được Mộ Vi Lan về nhà. Sau khi Mộ Vi Lan lên xe, cô nóng lòng gọi điện ngay cho Phó Chính Viễn.
Khi điện thoại được kết nối, Mộ Vi Lan vội vàng nói: “Bố, hôm nay con gặp Hàn Tranh ở bệnh viện! Anh ấy vẫn chưa chết"
Phó Chính Viễn giật mình kinh ngạc: “Con nói cái
gi?""Hàn Tranh thật sự chưa chết
"Con có chắc mình không nhìn nhầm không?"
"Con chắc chắn không nhìn nhắm. Bố, bổ máu phải người đi tìm anh ấy có được không? Con sợ Hàn Tranh sẽ rời khỏi Bắc Thành…
Phó Chính Viễn cau mày: “Nếu Hàn Tranh thật sự vẫn còn sống, tại sao nó không về nhà? Nếu nó đã gặp được con, tại sao lại rời đi?"
“Con...con không biết, anh ấy không biết con. Con cũng không biết tại sao....Bố, bố đừng để tâm đến nhiều thứ như vậy, bố phải người đi tìm anh ấy trước có được không?"
Phó Chính Viễn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý với Mộ Vi Lan: “Được, ta sẽ phải người đi tìm. Con đừng lo lắng, yên tâm dưỡng thai đi
"Bố, nếu có tin tức gì, bố nhất định phải nói ngay cho con biết." Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Mộ Vị Lan
vẫn không ổn định.
Hàn Tranh thật sự chưa chết...
Khóe môi cô bất giác cong lên.
Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt hoàn toàn xa lạ khi anh nhìn cô, trái tim Mộ Vi Lan như thể bị bánh xenghiền nát...
"Dì Lan, dì nói xem tại sao Hàn Tranh lại không nhận ra tôi? Có khi nào là vì anh ấy rơi xuống biển nên mất trí nhớ không?"