Sau khi từ bệnh viện về nhà, Mộ Vi Lan cả quãng đường đều không nói chuyện với Phó Hàn Tranh.
Bởi vì quyết định của hai người không thống nhất.
Đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, Phó Hàn Tranh xuống xe trước, rồi đi vòng qua đầu xe, kéo cửa của ghế phụ lái ra, sau khi tháo dây an toàn cho cô, liền cong lưng ôm cô lên, đi vào trong biệt thự.
Mộ Vi Lan co rúm trong lòng anh, không kháng cự, nhưng khi đến phòng ngủ, Phó Hàn Tranh đã cảm giác được một vũng ướt nóng ở lồng ngực.
Phó Hàn Tranh không đặt cô lên giường, mà cứ ôm lấy cô như thế. “Tiểu Lan?"
Trong lòng, truyền đến tiếng khóc buồn phiền, bàn tay nhỏ trắng nõn của người phụ nữ nhỏ bé, túm vào cổ áo của anh, khóc thút thít nói: “Em không nỡ... Hàn Tranh... em thực sự không nhẫn tâm từ bỏ đứa bé này..." Khi đứa bé này vừa mới xuất hiện trong bụng cô, cô vô cùng hoang mang, thậm chí còn muốn bỏ nó đi, nhưng nếu như không có đứa bé này, những ngày tháng Phó Hàn Tranh xảy ra chuyện kia, cô vốn dĩ không biết phải tiếp tục kiên trì như thế nào.
Bất giác, đứa bé này, đã cùng cô đi một chặng đường dài như vậy.
Đây là con của cô và Phó Hàn Tranh, cô yêu Phó Hàn Tranh, nên cũng yêu đứa con này. “Chúng ta thay quần áo bẩn ra trước, chuyện của đứa bé.
Giọng nói của Phó Hàn Tranh ngưng lại, vì anh cũng đang do dự.
Từ trước đến giờ anh chưa từng do dự như thế này về chuyện gì.
Anh không hy vọng Mộ Vi Lan sinh đứa bé này ra, bởi vì thương cô sẽ phải chịu khổ, nhưng mặt khác, anh đối với đứa bé này, cũng là không nỡ. “Hàn Tranh, để em thử nhé, được không? Nếu thực sự không giữu được, em nhất định sẽ đồng ý với anh từ bỏ đứa bé này.”
Mộ Vi Lan ôm vào cổ của anh, ánh mắt nhìn anh, toàn là sự khẩn cầu.
Có đôi lúc, Phó Hàn Tranh thực sự là sợ cô.
Phó Hàn Tranh rất không thích con gái khóc, nếu con gái khóc lóc ở trước mặt anh, có lẽ anh sẽ càng mất kiên nhẫn, nhưng khi Mộ Vi Lan khóc, cả trái tim của anh đều bị hoá mềm. “Đừng khóc nữa."
Mộ Vi Lan tiếp tục khóc. “Tiểu Lan." “Anh đồng ý với em, thì em sẽ không khóc nữa."
Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm vào cô, “Em lại biết được voi đòi tiên như này từ lúc nào thế?"
Mộ Vi Lan ngửa đầu lên, ôm lấy cổ của anh, trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Một cái hôn gắng sức, không có kỹ thuật gì, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Rõ ràng là đang nịnh nọt anh.
Anh biết rõ tâm tư của cô, nhưng lại vẫn mắc lưới. “Anh đồng ý với em có được không? Để em thử, nếu không được thì chúng ta không cần nữa...
Phó Hàn Tranh cuối cùng vẫn là không thắng được sự nhõng nhẽo của cô, nên đành miễn cường chấp nhận.
Nhưng lại gia hạn một tháng, nếu như trong một tháng, cơ thể của cô vẫn kém như vậy, thai vẫn không lớn lên được, mà vẫn thường xuyên chảy máu, thì sẽ từ bỏ đứa bé này.
Bác sĩ nói, có thể nằm trên giường thì đừng xuống đất, có thể ngồi thì đừng đứng lên.
Thế là, Mộ Vi Lan bị giam cầm ở trên giường.
Phó Hàn Tranh có rất nhiều việc, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, vì vậy, vừa xử lí công việc, còn vừa phải chăm sóc cô, liên tục mấy ngày, Mộ Vi Lan có dấu hiệu lên cân, nhưng Phó Hàn Tranh lại gầy đi. “Hàn Tranh, em xin lỗi, vì đã làm anh phải mệt. Để em đi nấu đồ ăn đêm cho anh."
Mộ Vi Lan muốn đứng dậy đi nấu đồ ăn đêm, Phó Hàn Tranh một tay kéo cà vạt trên cổ, một tay giữ chặt cô, “Đừng động đậy, ngoan ngoãn nằm ở đây.
Phó Hàn Tranh cở áo khoác ra, ném lên trên sofa ở bên cạnh, nói: “Muốn ăn cái gì, anh đi nấu.” “Em không đói.
Cô nằm trên giường cả ngày, vốn không phải tiêu hao sức lực gì, nhưng Phó Hàn Tranh lại cứ lờ đi câu nói này của cô, nói: “Trứng hầm lá ngải nhé, Giang Thanh Việt giới thiệu cho anh một bác sĩ trung y, nói ăn cái này có thể giữ thai."
Mộ Vi Lan vừa nghe, khoé miệng liền mỉm cười, tuy sắc mặt của anh rất lạnh lùng, không có biểu cảm gì, ngữ khí cũng điềm đạm, thậm chí có chút không tình nguyện, nhưng Mộ Vi Lan biết, anh đã đang ủng hộ quyết định của cô rồi.
Phó Hàn Tranh quay lưng lại với cô để quấn tay áo sơ mi lên, Mộ Vi Lan chăm chú nhìn vào bóng lưng của anh, có chút vui mừng nói: “Hàn Tranh, thực ra anh cũng hy vọng em có thể sinh đứa bé này ra đúng không?"
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, không rõ là vui hay giận.
Phó Hàn Tranh đi vào phòng bếp, nấu món trứng hầm lá ngải, sau khi bê vào trong phòng ngủ, đưa cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan khó mà làm nũng với anh, “Đút cho em.
Phó Hàn Tranh không tính toán với cô, sau đó thực sự cầm thìa đút cho cô ăn.
Vừa ăn miếng đầu tiên, mặt của Mộ Vi
Lan liền co rúm lại.
Cái món trứng hầm lá ngải này, cũng quá là khó ăn rồi..
Phó Hàn Tranh hỏi: “Khó ăn lắm à?" Mộ Vi Lan lập tức sáng mắt cười, “Không khó ăn! Ngon lắm!”
Cô tự đưa ra lựa chọn, chỉ cần có thể giữ thai, có khó ăn đến mấy thì cô cũng sẽ ăn. Phó Hàn Tranh ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: "Thật không?"
Mộ Vi Lan ra sức gật đầu, "Thật!
Bộ dạng oai phong lẫm liệt kia của cô, khi nuốt xuống miếng trứng hầm lá ngải thứ hai, bộ dạng đó giống như uống phải thuốc độc vậy, sau khi nuốt xuống, lại “cười giả" với Phó Hàn Tranh. “Rất... rất ngon."
Cô người ngốc hai tiếng, Phó Hàn Tranh không nhìn được nữa, liền đặt bát trứng hầm lá ngải kia sang một bên, nói: “Được rồi, đừng ăn nữa, anh vẫn đang nấu cháo hạt sen, đợi chút nữa ăn cái đó đi.”
Mộ Vi Lan lại bê bát trứng hầm lá ngại bên cạnh lên, lấy thìa ăn từng miếng to, khó ăn đến nỗi suýt chút nữa thì nôn ra.
Phó Hàn Tranh chau mày, trong lòng co lại vì khó chịu.
Sau khi Mộ Vi Lan ăn xong, nói: “Ăn xong tương đối yên tâm.” "Sau này, anh sẽ không để em sinh con nữa đâu, là lỗi của anh.”
Phó Hàn Tranh chia tay xoa lên đầu cô.
Mộ Vi Lan nằm chặt lấy tay của anh, “Hay là ngày mai gọi dì Lan đến chăm sóc em đi, dạo này tập đoàn bận như thế, anh còn phải chăm sóc em nữa. “Cũng được." “Đúng rồi, dạo này nhân cách khác của anh yên phận rồi sao? Anh có cảm thấy thế không?” “Đừng lo lắng, nếu như Phó Hiệu xuất hiện, em cứ trực tiếp liên hệ cho Giang Thanh Việt, để Giang Thanh Việt giam anh ở căn cứ y khoa.
Mộ Vi Lan quay sang nhìn, rồi hôn vào cắm của anh, "Hàn Tranh, cảm ơn anh, đã ủng hộ quyết định của em, em biết, bây giờ anh có rất nhiều chuyện, có rất nhiều việc phải làm, còn phải đối mặt với tình hình đột phá của nhân cách khác, những lúc như này, em lại còn gây phiền phức cho anh, cũng không thể giúp được anh, em xin lỗi." “Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với anh, thì sau khi sinh con, cứ dùng cơ thể để bồi thường anh là được.
Mộ Vi Lan đỏ mặt.
Phó Hàn Tranh giống như một người cầu thực, ngày nào cũng bồi bổ cho Mộ Vi Lna rất nhiều thứ.
Sau khi tắm xong, món cháo hạt sen đang nấu trong phòng bếp đã nấu xong, Phó Hàn Tranh bề một bát đến, Mộ Vi Lan ăn được nửa bát, thì không ăn được nữa, sau khi Phó Hàn Tranh giải quyết nốt nửa bát còn lại, Phó Hàn Tranh bế cô đi đánh răng, lúc Mộ Vi Lan đánh răng, nhìn chằm chằm vào nửa thân trên trần trụi của Phó Hàn Tranh ở trong gương, lúc này mới phát hiện, trên phía cánh tay phải của anh, có một vết nhăn, giống như là vết thương bỏng, chắc là vết thương đã lâu năm, nên không quá rõ. "Hàn Tranh, trên cánh tay phải của anh, sao lại có vết sẹo thế? Trước kia em cũng không phát hiện...
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn, hơi hơi chau mày, "Bị lửa làm thương đấy." "Hả? Sao lại bị lửa làm thương?" “Chuyện của mười năm trước rồi."
Mộ Vi Lan vừa đánh răng, vừa mơ hồ lẩm bẩm nói: “Anh nói mười năm trước anh trải qua hoả hạn, trùng hợp như vậy... mười năm trước em cũng từng trải qua một vụ hoả hoạn, suýt chút nữa thì bị thiêu cháy! Cũng may là được người khác cứu, em nhớ là một anh trai lớn, nhưng lúc đó em bị khói lửa làm cho nửa tỉnh nửa mê, không nhìn rõ mặt của anh ấy, vả lại, khi em tỉnh lại ở trong bệnh viện, thì không thấy anh ấy đâu nữa. Thật là một người tốt, làm việc tốt cũng không để lại tên...